Sau khi bọn họ bố trí thỏa đáng sơn động, Lạc Phi Phàm được người nâng vào, đặt ở trên chiếc chăn
mềm mại, còn có người bưng cho Tiểu Bạc Hà và hắn một bình nước sạch.
Trời đã về khuya, nơi này gần bờ biển, cho nên trong sơn động to lớn như vậy cũng có chút ẩm ướt.
Quần áo trên người nàng và Lạc Phi Phàm không cần phải hong khô, dù sao cũng làm bằng da của động
vật biến dị, có ướt không bao lâu cũng tự khô.
Đợi đến khi những người kia đi rồi, Tiểu Bạc Hà nhặt lên một nhành cây khô, ngồi ở bên cạnh sơn
động nhìn bầu trời đêm đầy sao, thủ người đang nằm trong sơn động.
Nàng rất yên tĩnh, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, phảng phất như không còn tồn tại, ngồi lặng yên mấy
giờ liền.
Ở nơi xa vang lên tiếng nước xông róc rách, ở đây vẫn có cá biến dị nhảy lên bờ, nhưng phụ cận đã
bị Tiểu Bạc Hà trực tiếp giải quyết.
Nàng cứ như vậy ngồi ở cửa động, lâu sau bên người có một cây hoa nở rộ, Tiểu Bạc Hà nghiêng đầu
nhìn, trên cành một phiến lá mọc ra, màu sắc của phiến là không đều có chỗ đậm chỗ nhạt,
Tiểu Bạc Hà nhìn kỹ thấy chỗ đậm tạo thành một hàng chữ.
[Bạc Hà]
Nàng nhanh chóng lấy nhánh cây, chấm vào một ít sương sớm, viết lên phiến lá
[Tỷ tỷ?]
Màu đậm bắt đầu khuếch tán sau đó chậm rãi ngưng tụ lại hợp thành mấy chữ mới
[Có an toàn không?] [An toàn]
Tiểu Bạc hà tiếp tục đáp lại, nàng biết người đang giao lưu với nàng là An Nhiên, An Nhiên đã tìm
được nàng, hẳn là không lâu nữa sẽ có người tới đón nàng và đội phó Lạc.
Như vậy Tiểu Bạc Hà an tâm, chỉ cần có người tới tìm bọn họ, trước khi Lạc Phi Phàm bị biến thành
tang thi mang theo tinh hoa của Phấn hoa tới, thì hắn sẽ không có việc gì.
Ở Bách Hoa thành, đang nổ tung, mọi người đều vây quanh nhà An Nhiên, Chiến Luyện vừa thấy nàng
buông một cây lục đằng ra vội tiến lên