Ở đây cấp bậc dị năng của những người đang run bần bật kia đều thấp hơn rất nhiều so với An Nhiên.
Dị năng giả ở cấp cao không dễ dàng ra khỏi nơi ẩn cư, khí thế trên người An Nhiên muốn thu nhưng
cũng không thu được, nàng ngồi ở đây hiếm có ai dám ngồi ngang hàng, nàng đứng lên thì có thể cùng
đứng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
An Nhiên cũng không thể hiểu sao những người có cập bậc thấp như này vậy mà dám công nhiên xa lánh
Tiểu Bạc Hà.
Nàng chỉ rũ mắt cũng có cảm giác bễ nghễ, nàng nhìn người phụ nữ bị nàng dùng mũi chân nâng cằm,
không mặn không nhạt nói:
"Lặp lại lời ngươi vừa nói.
"
Người phụ nữ này sợ tới mức cả người run rẩy, nàng nhịn không được khóc ra.
"Tha mạng, chủ nhân tha mạng, tha mạng!"
Người này vừa khóc, toàn bộ phụ nữ ở đây đều không nhịn được cũng khóc hô lên, An Nhiên nhíu mày
nhìn một đám người lớn khóc lóc, nàng quay đầu đi.
"Chủ sự của căn cứ Thiên Viên Sơn ở đâu"
Vương Tam Tư bò lại gần, đầu hắn vẫn cúi gằm dưới đất, khóc ròng nói: " Thành chủ An Nhiên, thành
chủ An Nhiên tha mạng.
"
"Ngươi nhìn xem nơi này của các ngươi đi.
"
An Nhiên khom lưng hỏi thẳng Vương Tam Tư.
"Những người này, trừ bỏ đặt điều sau lưng tuyên truyền thị phi ra, ngoài ra còn quỳ trên mặt đất
cầu tha mạng thì còn có thể làm được gì?"
Các nàng tinh thông đánh đàn, chơi cờ, thư pháp, vẽ tranh a!
Lời này không người nào dám mở miệng nói, Vương Tam Tư liều mạng cúi lạy.
"An Nhiên tha mạng, là tôi không quản lý tốt căn cứ, là lỗi của tôi, ngài tha mạng a!"
"Toàn bộ kéo hết ra bờ sông đi!"
Nhìn đám người vâng vâng dạ dạ này, An Nhiên lại càng thấy tức giận, nàng đứng dậy,
đá một cái vào người phụ nữ kia, giương giọng cả giận nói: "Nhìn quá vô dụng, kéo tất cả đi thể
nghiệm cái gì gọi là sinh tồn đi! Vô cớ phỉ báng dị nghị tiền bồi, tự cao tự đại, ai cho các ngươi
dũng khí này, ai cho các ngươi cuộc sống để hiện giờ các ngươi