Bàn Tử muốn khóc cũng không được, hắn đứng tại chỗ trưng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn An Nhiên,
mặt Lạc Phi Phàm cũng dần dần âm trầm, mà Tiểu Bạc Hà vẫn đờ đẫn đứng bên người An Nhiên như cũ,
phảng phất như đàm luận hiện tại không phải về hôn sự của nàng mà là người khác.
Lạc Phi Phàm đứng trong đại sảnh nhìn Tiểu Bạc Hà, nhìn đám người dưới chân đang nhấc tay tán thành
việc Tiểu Bạc Hà gả cho Bàn Tử, hắn xanh mặt hỏi An Nhiên.
"An Nhiên, ngươi có ý gì?!"
Hắn đã nói, hắn muốn cưới Tiểu Bạc Hà, hơn nữa Tiểu Bạc Hà chỉ có thể gả cho hắn, trong thiên hạ
này, hắn là người duy nhất có thể chịu đau đầu muốn nứt ra cũng không sờn, vẫn gắt gao ôm lấy nàng,
chỉ có hắn!
An Nhiên nhướng mày, nghiêng thân mình dựa vào tay vịn ghế dựa, lười nhác cười nói:
"Ta a, cảm thấy ngươi quá nhiều đào hoa, không thích hợp với Tiểu Bạc Hà nhà ta!"
Lạc Phi Phàm liền xoay người chỉ vào Bàn Tử đang khóc không ra nước mắt, cả giận nói:
"Vậy kẻ này thì không nhiều đào hoa? Tính ra cả đời, chơi phụ nữ còn nhiều hơn cá dưới sông!"
"Đúng đúng đúng, ta lạm tình, nói không chừng ta còn lây bệnh qua đường sinh dục gì đó, ta không
xứng với Tiểu Bạc Hà!"
Bàn Tử run rẩy thân thịt mỡ, cũng phủ phục dưới mặt đất giống đám người Vương Tam Tư, khóc rống
lên:
"An Nhiên a, ta đây theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không thể đẩy ta xuống hố lửa như vậy a, a
a a a a a, không sống nổi nữa a a a a a !"
"Được rồi, đừng khóc nữa, còn khóc liền ném người cho cá ăn.
"
Nhìn kỹ thuật diễn của Bàn Tử dần dần tinh tiến, An Nhiên rất khinh thường, nàng vừa
dứt lời, lập tức Bàn Tử im miệng, đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn
ở đầu gối, vẻ mặt như chưa từng phát sinh việc gì.
Mà Lạc Phi Phàm càng tức giận, cả người phát ra khí nóng không thể khống chế, hắn
ghét bỏ liếc nhìn Bàn Tử không dùng được kia, gằn giọng nói:
"Bàn Tử, ngươi đủ tàn nhẫn!"
Thoát ly đồng minh nhanh như vậy, còn dễ dàng thỏa hiệp, có thể thật sự cưới Tiểu Bạc Hà về nhà.
"Các ngươi a, một