Chiến An Tâm nghịch ngợm tới mức trên trời dưới đất tuyệt vô cận hữu, thường thường đều là Mộ Phong
không thể chịu nổi mới trực tiếp động thủ sửa nàng một trận mới có thể thành thật một khoảng thời
gian.
Nhưng mà, nàng là nha đầu hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, sao Mộ Phong có thể thực sự ra tay được, phần
lớn sẽ giống như hiện tại, bị nàng trêu đùa tới vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ mặc nàng
diễu võ dương oai, tùy ý chà đạp thể xác lẫn tinh thần hắn.
Hai người chơi đến mệt mỏi, chủ yếu là Chiến An Tâm thấy mệt mỏi, rốt cuộc mới ngừng nghỉ một chút,
Mộ Phong thả lỏng khẩu khí, ôm nàng ngồi trên một tảng đá, nhìn biểu tình uể oải ngáp một cái của
nàng khi dựa vào trong lòng ngực hắn, quy củ không trêu đùa, cũng không động thủ động
cước với hắn, hắn hỏi:
"Mệt mỏi chưa? Nếu mệt thì ngủ một lát đi.
" "Ư.
"
Chiến An Tâm nhắm mắt lại, co người vào trong lòng ngực Mộ Phong, gối đầu trên đùi hắn, thanh thản
ổn định ngủ một chút.
Hắn giơ tay, cúi đầu, dáng người thẳng tắp ngồi trên tảng đá, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của
Chiến An Tâm, lòng bàn tay dán vào vành tai nàng, xoa xoa, thấp giọng hỏi:
"Ngủ rồi sao?"
Không có người trả lời hắn, lúc này Chiến An Tâm đã đem đùi hắn thành gối đầu, hô hấp đều đều nhịp
nhàng, nàng đã ngủ rồi.
Vì thế Mộ Phong cúi đầu, đặt xuống một cái hôn lên đỉnh đầu nàng, khẽ cười nói:
"Ngủ ngon nhé, ta thủ ngươi.
"
Có cơn gió lướt qua, bầu trời đêm dày đặc đầy sao trời, người đàn ông kia giống như một khối hắc
thạch cứng rắn, trung thành và tận tâm thủ trân bảo của hắn, màn sương đen quanh thân lượn lờ, mà
người thiếu nữ gối trên đùi hắn bỗng "ừm" một tiếng như đang trả lời hắn.
Ở nơi xa, bên đống lửa trại, dưới làn gió đêm lạnh buốt, Trần Lam duỗi dài cổ nhìn chung quanh,
nhíu mày.
Nàng còn chưa mở miệng, Hứa A Văn vẫn luôn an tĩnh bên đống lửa mở miệng hỏi:
"Đang tìm cái gì?"
"Chiến An Tâm đâu, có phải đã đi rất lâu rồi hay không?"
Trần Lam có chút lo lắng, nàng tiếp nhận thư khiêu chiến mà ra khỏi căn cứ Kim Môn, nếu lúc này
Chiến An Tâm xảy ra chuyện gì ở nơi này thì nàng cũng