Nhịn không được, Chiến An Tâm lại đứng dậy, đi tới bên cạnh người phụ nữ kia, nàng tức giận đến cả
người run bần bật, chỉ vào người đang ngồi trên mặt đất:
"Thời cổ có câu, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nói chính là loại người như ngươi, suốt
ngày ăn không ngồi rồi, chờ phụ thân ngươi mỗi năm tham gia tấn công về phía nam kiếm chút
tinh hạch để dưỡng gia, cuộc chiến tấn công về phía nam kia là vì Chiến Luyện hay An Nhiên hay
sao? Phụ thân ngươi chết là vì An Nhiên hay Chiến Luyện hay sao?
Từ hôm nay ngươi phải nhớ kỹ cho ta, Chiến Luyện và An Nhiên vì các ngươi mà cúc cung tận tụy, dốc
hết tâm huyết, ngươi còn không cảm thấy đó là ân, ở chỗ này còn oán trời trách đất, ngươi tức giận
bất bình vì sao lại không tự lập tự cường đi?"
Người phụ nữ kia bụm mặt, sửng sốt khi bị Chiến An Tâm đánh, một lát sau, mới phản ứng lại, đột
nhiên quỳ trên mặt đất, đôi tay giơ lên cúi lạy đám cây cối phía trước.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta thu hồi lại những lời ta vừa nói, ta sai rồi!"
Người phụ nữ béo kia vừa nhìn cảm thấy khiếp sợ, vội vàng đưa mắt về phía Chiến An Tâm.
Cùng lúc đó Chiến An Tâm nhàm chán quay đầu lại hỏi người phụ nữ béo.
"Có chuyện gì?"
Người này nghĩ nghĩ một lúc, rốt cuộc nàng lên đây làm gì? Suy nghĩ hồi lâu mới chợt nhớ ra, đúng,
nàng lên đây là để bắt tiểu cô nương này đi gặp khách!
Dưới lầu còn có mấy vị khách đang chờ muốn trông thấy mặt hàng mới, thuận tiện còn định giá mặt
hàng mới này nữa!
"Vậy đi thôi!"
Chiến An Tâm không chờ người phụ nữ béo nói ra lời liền vẫy tay đi xuống tầng, Mộ Phong đi theo sau
lưng nàng, sau đó là người phụ nữ béo không thể hiểu được và vài gã bảo kê.
Ai cũng không thèm quản người phụ nữ đang quỳ lạy mấy cái cây kia nữa.
Dưới tầng, mấy gã đàn ông đã
không còn kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ ngồi trong đại sảnh, đang hậm hực uống rượu ăn thịt, thì nhìn
thấy một cô bé mặc chiếc váy dài đi vào đại sảnh, lường trước được đây là mặt hàng mới của hôm nay.
Có người tiến đến, cười nói:
"Nha nha nha, một cô nương rất tiêu chí, năm nay bao nhiêu tuổi