Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 386


trước sau

380. Tựa như ngại sống không đủ náo nhiệt

Trương Bác Huân đánh vào thôn Thiết Ti, rất nhiều người còn sống sót bị chặn trong thôn nhân cơ hội này, ai có xe thì lái xe, ai không có xe thì chạy bộ, nhanh chóng đi ra.

Người nhiều, chuột cũng nhiều, tai họa ngầm cũng nhiều, cuối đội ngũ dừng ở đường quốc lộ, chỉ nghe đến tiếng chuột chi chi kêu không dứt bên tai, ngẫu nhiên còn truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết của con người. Vì vậy người còn sống sót ở cuối đội ngũ liền liều mạng chen chúc hướng về phía trước, sợ Trương Bác Huân không thủ được làm phòng tuyến bị chọc thủng, khiến cho đám chuột sẽ chạy ra từ trong thôn, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, tiếng mắng nhiếc, tiếng còi xe ô tô tất cả đều vang lên, tựa như ngại sống không đủ náo nhiệt.

Trong lòng An Nhiên có dự cảm không tốt, vốn dĩ nàng đã vì sự tình của Tiểu Bạc Hà mà phiền lòng, phía cuối này còn ầm ĩ như vậy, An Nhiên cảm thấy đám cây xanh ven đường, đều truyền lại cho nàng một tin tức.

[Nguy hiểm, chạy mau]

Nàng liền cau mày, nói với Chiến Luyện:

"Ta xem chúng ta cũng nên đi về phía trước đội ngũ thôi, phía sau này quá náo loạn, sẽ dẫn tang thi da đồng tới."

Lũ chuột còn dễ đối phó, rốt cuộc có máu có thịt, có da có lông tuy rằng cứng rắn một chút, chỉ cần dùng tiên nhân cầu là được, khi bọn họ rút lui, An Nhiên có thấy Vân Đào thu thập một cây tiên nhân cầu làm cây giống cho nàng, nhưng đối với tang thi mình đồng da sắt, tiên nhân cầu cũng vô pháp a.

"Được, ta đi về phía sau nhìn xem, Phi Phàm, người đi thông báo cho Vân Đào cùng mấy người kia dọn dẹp xe chắn phía trước một chút."

Chiến Luyện gật gật đầu với Lạc Phi Phàm, hắn cũng cảm thấy cứ như thế này cũng không được, nhưng xe chặn ở quốc lộ quá nhiều, xe của bọn họ tuyệt đối không đi qua được, xe jeep hay xe cứu thương không qua được thì thôi nhưng tất cả vật tư đều ở trong xe tải, giờ cần Vân Đào, Lương Tử và Ngộ và mấy người dị năng giả lực lượng đi dọn dẹp và nâng xe tải đi về phía trước.

Nói xong, Chiến Luyện chạy về phía sau, kiểm tra tình hình, Lạc Phi Phàm cũng xoay người đi tìm Vân Đào, Đường Ti Lạc lại đi theo sau hắn, hắn liền xoay người, có chút đau đầu nhìn trùng theo đuôi này, hỏi:

"Đường Ti Lạc, Đường mỹ nữ, ngươi mặc kệ nhiều người già phụ nữ và trẻ em như vậy để theo sau ta là sao?"

"Phi Phàm ca, ngươi không đi giúp Trương Bác Huân rửa sạch thôn Thiết Ti sao? Hiện tại ba ba của ta cần người a, ngươi không giúp ông, thì ông phải làm sao bây giờ nha."

Trên khuôn mặt yêu kiều của Đường Ti Lạc có một mạt ủy khuất, phảng phất như đang bất mãn về việc Lạc Phi Phàm đi theo Chiến Luyện hai ngươi "không làm việc đàng hoàng."

Hiện tại Chiến Luyện đã bất chấp tất cả, hoàn toàn không nghe sự chỉ huy của Đường Kiến Quân, chỉ vây quanh An Nhiên, vô tổ chức vô kỷ luật, chức trách đội trưởng khu 4, tự nhiên cũng không trông cậy vào Chiến Luyện đảm đương. Nhưng Lạc Phi Phàm như thế nào lại trộn lẫn với Chiến Luyện? Ba của nàng đang lúc cần người, năng lực của Lạc Phi Phàm lại trác tuyệt, hắn nên thay ba nàng đảm đương một ít, hiện tại điều Lạc Phi Phàm có thể làm thay ba nàng, còn không nhiều bằng Trương Bác Huân đâu.

"Không phải không giúp, Đường Ti Lạc, không phải ta không giúp."

Lạc Phi Phàm cảm thấy rất phiền, nổi giận nói:

"Ta đây cũng đang giúp ba ngươi, ngươi xem đi, phía sau đội ngũ đang loạn thành cái dạng gì đây, trước khi Trương Bác Huân tới, ta và A Luyện vẫn luôn phòng thủ đâu."

Hiện tại thế cục hỗn loạn, tình trạng phía trước của Đường Kiến Quân như thế nào, hắn còn chưa đến gặp cho nên không biết, nhưng phía cuối đội ngũ này vẫn luôn cần người, hắn cũng không có thời gian đi tới gặp Đường Kiến Quân.

"Ngươi giao lại nơi này cho Trương Bác Huân, ngươi đi với ta đi tìm ba ba ta, để ba ba ta an bài cho ngươi công việc an toàn đi."

Vẻ mặt Đường Ti Lạc lo lắng nhìn Lạc Phi Phàm, khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng la lên:

"Ngươi xem đội ngũ này, cũng không biết lúc nào bị đám chuột kia đuổi tới, rất nguy hiểm, Phi Phàm ca, ta đây cũng là lo lắng cho ngươi a..."

----------------------------

381. Tiến hóa ra vị giác.

"Không.... đừng..... ta sợ, Đường Ti Lạc ta cảm thấy Trương Bác Huân đối với ngươi rất tốt, ngươi vẫn là đi lo lắng cho Trương Bác Huân của ngươi đi."

An Nhiên đứng ở một bên ôm Oa Oa nhìn Đường Ti Lạc quấn lấy Lạc Phi Phàm không dứt liền đi đến bên cạnh xe vận tải, thay Lạc Phi Phàm nói với Vân Đào, sau đó lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ đã ngủ rồi, gương mặt ửng đỏ nhưng hô hấp vững vàng, trên cổ cũng không có gân xanh.

An Nhiên nhẹ lòng, lại đi đến xe cấp cứu ở phía sau, nói cho Triệu Như và Lương Tử Ngộ về kế hoạch của Chiến Luyện.

Triệu Như gật gật đầu, nhảy xuống từ ghế phụ của xe cứu thương, nói với An Nhiên:

"Ta cũng đang muốn nói với các ngươi chuyện này, không riêng gì phải dọn dẹp đường nâng xe tải đi lên phía trước, mà ta thấy xe cứu thương này cũng nên đưa đi, về sau chúng ta đi về phía bắc, đi đường có xe cứu thương cũng tốt."

Khi nói chuyện, mấy người Lương Tử Ngộ đã đi xuống xe, mấy dị năng giả lực lượng và Vân Đào thương lượng với nhau, trước tiên tập trung lực lượng, nâng xe tải lên trước, sau đó trở về nâng xe cứu thương, rốt cuộc xe tải và xe cứu thương đều rất nặng, Vân Đào miễn cưỡng mới có thể nhấc lên di chuyển, nhưng tốc độ rất chậm.

Giờ đem toàn bộ lực lượng tập trung lại đi nhanh về nhanh, nắm chặt thời gian, chờ tìm được bãi đất trống đặt xe tải, bọn họ sẽ quay lại nâng xe cứu thương.

Kế hoạch như vậy, Vân Đào, Lương Tử Ngộ, và mấy người dị năng giả lực lượng vừa nâng xe tải đi về phía trước được một đoạn.

Tại thời khắc này, đột nhiên biến cố xảy ra.

Tại vị trí từ quốc lộ đi vào thôn Thiết Ti, lửa của Lạc Phi Phàm đã sắp tắt, dưới làn khói đặc là bẫy gai nhọn bằng kim loại của Chiến Luyện, trên đó cắm toàn thi thể của đám chuột bị thiêu chín, mấy người còn sống sót vòng qua chiếc bẫy gai đó lao ra khỏi màn khói đặc, vừa chạy vừa la to, giống như đang chạy trốn.

An Nhiên ôm Oa Oa, kéo tay Triệu Như, kêu lên:

"Nhanh mang bà cô của ngươi từ trên xe cứu thương mang xuống dưới! Khẳng định là đã xảy ra chuyện."

Thực vật ở ven đường nói cho nàng, nguy hiểm đang đến.

Triệu Như vội vội vàng vàng quay lại, An Nhiên ôm Oa Oa, trong tay nắm chặt một nắm hạt giống hoa, đi theo sau Vân Đào và Lương Tử Ngộ, mấy người dị năng giả lực lượng thì nâng chiếc xe tải chen chúc nhau muốn đi về phía trước trong đám người phía cuối đội ngũ.

Có tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong màn khói đặc, dự báo tình huống thực sự phức tạp.

Lập tức hỗn loạn từ bốn phía nổi lên, Vân Đào vội vàng nâng xe tải, không rảnh để chiếu cố An Nhiên, chỉ có thể vừa chen nhau vừa hô:

"An Nhiên, An Nhiên ngươi ở đâu? Đi về phía trước đi, đi về phía trước đi."

Lương Tử Ngộ cũng lo lắng cho Triệu Như, hắn hận hiện tại không thể ném đi chiếc xe tải này, mà chạy về tìm Triệu Như, vừa nghe Vân Đào kêu tên An Nhiên, hắn cũng vừa nâng xe vừa quay đầu lại tìm thân ảnh Triệu Như.

Những người sống sót còn đang ở trong xe, vừa nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong thôn truyền đến, tất cả vội vàng chen chúc nhau đi về phía trước.

Đột nhiên bên trong màn khói nhảy ra một con tang thi da đồng hình người, miệng há to, một cái lưỡi thật dài phun ra, giống như loài ếch, cuốn lấy một người đang chạy ở phía xa, kéo vào màn khói.

An Nhiên quay đầu nhìn lại, vừa chạy về phía trước vừa mở to hai mắt nhìn, này....

Đây là quái vật gì? Tang thi da đồng tiến hóa vị giác hay sao?

Bằng không lưỡi của nó sao lại như vậy?!

Nàng vừa quay đầu lại nhìn thì bên cạnh có người nào đó đẩy nàng một phen, theo phản xạ có điều kiện An Nhiên xoay tròn tại chỗ, né tránh người kia xô đẩy, vừa chạy qua một chiếc xe, có hai người đàn ông nhào về phía nàng vào Oa Oa.

---------------------

382. Bình tĩnh.

Trong hoàn cảnh rối ren, An Nhiên ôm Oa Oa, một tay chống nên đầu một chiếc xe, nhảy lên một cái, trực tiếp ngồi lên trên mui xe, xoay người né tránh hai người đàn ông lao về phía nàng, hai chân nàng vừa mới chạm xuống đất, lại có một người đàn ông, trong tay hắn cầm một bao tải lớn màu đen, muốn trùm lên người nàng và Oa Oa.

Đây không thể nghi ngờ là có người muốn bắt nàng và Oa Oa, An Nhiên còn khách khí cái gì?

Một tay nàng ôm con, một tay rút ra con dao quân dụng ở thắt lưng, trái một dao phải một dao, phịch phịch phịch, chém người đàn ông đang cầm bao tải kia, tay hắn bị chặt đứt hoàn toàn, cổ còn phun ra máu tươi, bị An Nhiên thọc một dao cuối cùng kẻ kia trực tiếp ngã xuống đất chết thẳng cẳng.

Phía sau còn có mấy người đàn ông đuổi theo nàng, An Nhiên vừa chạy về phía trước thỉnh thoảng xoay người lại vung một hai dao về bọn người đuổi theo, nhưng bị trì hoãn như vậy, nàng rõ ràng bị tụt xuống cuối cùng của đội ngũ.

Chiến Luyện vọt ra từ màn khói đặc, một đường xông về phía An Nhiên, phi dao bên người xoay tròn bay thẳng về phía trước, trực tiếp giết chết hai người đàn ông đang đuổi theo An Nhiên, ở phía sau hắn, một con tang thi cả người đều là thịt nát nhảy ra, miệng há to, một cái lưỡi thật dài cuốn lên eo Chiến Luyện.

Hắn nhìn cũng chưa thèm nhìn lại, phi dao bằng kim loại bay tới, cắt đứt cái lưỡi kia, hắn thì đã đi tới sau lưng của An Nhiên, dùng một tay nắm được đầu tóc của một tên, giơ lên, đem người đàn ông đuổi theo An Nhiên hung hăng ném mạnh xuống đất, lập tức tên kia chết thẳng cẳng.

"Không có việc gì đi!"

Trên trán hắn đều là mồ hôi, An Nhiên lại đem Oa Oa đưa vào lòng ngực Chiến Luyện, trực tiếp phi dao về phía trước hướng về xương sống của người đàn ông đang xoay người lại chạy thọc mạnh xuống, thủ pháp lưu loát lại hung ác, làm Chiến Luyện nhìn thấy cũng sửng sốt.

"Chạy a, còn thất thần gì a?"

Lạc Phi Phàm vọt qua bên cạnh Chiến Luyện, hét lớn một tiếng, hắn cũng chạy về phía trước, vừa chạy vừa phóng hỏa cầu, Đường Ti Lạc theo sau hắn, vẻ mặt nàng ta rất chật vật, mũ quân trang cũng không biết rơi ở nơi nào, trong biển lửa, là thân ảnh của Trương Bác Huân, hắn chạy theo sau Đường Ti Lạc, mà sau cùng đuổi theo bọn hắn là hai con tang thi vị giác.

Một con là tang thi da đồng, da trên người nó bị Lạc Phi Phàm dùng hỏa cầu thiêu đến nóng chảy ra, con còn lại chỉ là một con tang thi bình thường, cả người nó đều bắt lửa, nhưng không hề có cảm giác đau đớn, nó đuổi theo Trương Bác Huân.

Chạy được hai bước, con tang thi bình thường kia thay đổi phương hướng, nó thấy Triệu Thiện Dung ở phía trước, bà đang ngồi trên xe lăn, duỗi tay mở cửa xe cứu thương, phía sau bà là lão tam bị cụt tay kia.

Lão tam kia vừa thấy con tang thi bình thường thay đổi tầm mắt nhìn qua, hắn sợ tới mức hét to một tiếng, trực tiếp lăn từ trên xe xuống, che lại cánh tay đã bị chặt đứt, sợ tới mức tè ra quần chạy.

Nguyên bản, thị lực của con tang thi kia cũng rất kém, nhưng thính giác của chúng thức tỉnh trước tiên, cho nên càng về sau thính giác của chúng càng nhanh nhạy, ngay từ đầu con tang thi bình thường này còn không chú ý tới Triệu Thiến Dung, nó chỉ nhìn lướt qua nhưng bị tiếng kêu to của lão tam hấp dẫn, vừa lúc nó tỏa định thân ảnh Triệu Thiến Dung.

Triệu Thiến Dung sửng sốt, nháy mắt trên khuôn mặt già nua có chút hoảng loạn, nhưng chợt bà bình tĩnh xuống, đó là một loại nhìn thấu sinh tử, trong lòng mang một chút an bình, bình tĩnh tiếp thu tử vong đang tới gần.

Ở nơi xa, Triệu Như ngược dòng đẩy đám người đang xô đẩy chặn đường lại, hoảng loạn chạy về bên người Triệu Thiến Dung, không nghĩ tới, một con tang thi nhảy ra ngăn cản Triệu Như, nàng sợ con tang thi kia xúc phạm tới bà cô nàng, liền hét lên, muốn dẫn dụ nó đi đến bên người Lạc Phi Phàm.

-----------------------------

383. Còn thất thần làm gì?

"Lạc đội trưởng, giúp ta!"

Triệu Như kêu lên, gấp đến độ không được, Lạc Phi Phàm cũng không hàm hồ, trực tiếp quăng ra một hỏa cầu vào người con tang thi trước mặt Triệu Như.

Con tang thi da đồng đang đuổi theo sau Trương Bác Huân, bởi vì Triệu Như hét chói tai trực tiếp thay đổi mục tiêu, tỏa định Đường Ti Lạc đang ở phía sau Lạc Phi Phàm, trực tiếp vọt qua người Trương Bác Huân, đầu lưỡi phun về phía sống lưng của Đường Ti Lạc.

Triệu Như quay đầu qua, thấy phía sau Trương Bác Huân còn có một con tang thi vị giác bình thường cũng đang vươn đầu lưỡi về phía Triệu Thiến Dung, nàng vội vàng chạy về phía bà, nhìn khoảng cách thấy Trương Bác Huân gần với con tang thi kia nhất, nàng cầu xin hô lên:

"Trương đội trưởng, cứu bà cô của ta, cứu bà cô của ta a! Cầu ngươi!"

Đường Ti Lạc kia cũng hét lên, Trương Bác Huân lại vứt xuống Triệu Thiến Dung ở gần mình nhất, vội vàng bay thẳng đến con tang thi da đồng đang đuổi theo Đường Ti Lạc, vì thế .....

Triệu Như tận mắt thấy bà cô của mình, bị một con tang thi vị giác bình thường rất dễ dàng có thể xử lý, đầu lưỡi nó vươn ra quấn vào người trên xe lăn, kéo cả người và xe vào biển lửa, nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn mái đầu hoa râm của bà cô mình, phấp phới trong ngọn lửa, bà cô nàng nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Triệu Như, chạy a!!! Còn thất thần cái gì?!"

Thanh âm của An Nhiên vang lên ở cách đó vài chiếc xe, nàng nhìn thấy bọn họ chạy nhanh hơn so với đám người sống sót, nhưng bọn họ kéo nhi mang nữ, người phía trước lại bị chướng ngại vật dày đặc cản đường, rất nhanh, mấy người các nàng liền tụt xuống cuối cùng của đội ngũ.

Không ai sẽ đến giúp các nàng, tuy rằng Chiến Luyện một tay ôm Oa Oa, một tay kéo nàng chạy về phía trước, nhưng giờ khắc này, trong hoàn cảnh này, An Nhiên bất chấp tất cả, vì thế thuận tay, rắc xuống một đống hạt giống hoa, một mảnh dây đằng xanh lục rất nhanh từ dưới đất chui lên.

Nhưng không có bất luận tác dụng gì, thực vật sinh trưởng trên mặt đất, tốc độ sinh trưởng không nhanh bằng sinh trưởng ở trên huyết nhục, mặc dù nó có lớn nhanh đi nữa, nhưng tại đây có một con tang thi vị giác da đồng, lại có lửa lớn, lại có phi dao, lại có gai nhọn kim loại đầy đất, thực vật của nàng có thể làm cái gì? Việc có thể làm chỉ như muối bỏ biển, rất hữu hạn!

"Bà cô, bà cô, bà cô!!!!"

Triệu Như ngốc lăng một chút, rồi muốn lao thẳng về phía biển lửa, Lạc Phi Phàm ôm chặt eo nàng, duỗi tay, ném ra một hỏa cầu, đánh trúng con tang thi vị giác bình thường đang dùng đầu lưỡi quấn lấy Triệu Thiến Dung.

Lục đằng của An Nhiên cũng bò đến, trong vài giây, con tang thi kia đã bị lục đằng của An Nhiên ăn luôn, Triệu Thiến Dung rơi trên mặt đất, xe lăn đổ, người cũng ngã ra, sau lưng bà là biển lửa rào rạt, một mảnh thực vật xanh lục che chắn trên người bà.

Nhưng thực vật là thân gỗ, sẽ bắt lửa, lục đằng của An Nhiên không chống đỡ được lâu, lửa lớn sẽ lan đến người Triệu Thiến Dung.

Tại
đây trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc, tâm tình của Triệu Như vừa lo lắng vừa phẫn nộ, bị Lạc Phi Phàm gông cùm xiềng xích, nàng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phút chốc trong không trung mưa rào tầm tã rơi xuống, diệt đi lửa lớn, cũng làm càng nhiều tang thi da đồng vượt qua được biển lửa.

Bởi vì lần này dị năng của Triệu Như vượt xa người bình thường có thể phát huy, tiêu hao năng lượng quá mức, để cứu bà cô, làm khiến chính mình vựng mê đi, trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng ánh vào mi mắt nàng là, con tang thi vị giác da đồng kia bị Trương Bác Huân đóng đinh trên mặt đất, hắn kéo Đường Ti Lạc đang đứng phát ngốc ở một bên, vội vàng chạy tới đây.

Trong đám người sống sót chạy ở phía trước, Lương Tử Ngộ ném xuống xe tải đang nâng trên vai, chạy về, thiếu đi một phần lực lượng chống đỡ, mấy người Vân Đào hét lớn một tiếng, nỗ lực nâng lên xe tải, tiếp tục đi về phía trước.

-----------------------------

384. Thứ bỏ được thì nên bỏ.

Lương Tử Ngộ vội vàng chen trở về, nhìn thoáng qua Triệu Như ngất xỉu ở một bên, lao qua màn khói đặc, dũng cảm vọt qua đám tang thi vị giác đang gần kề, dập lửa trên mấy dây đằng, bế Triệu Thiến Dung ở trên mặt đất lên, cất bước chạy trở về.

Mưa xuống làm lửa gần tắt tạo ra khói đặc, ảnh hưởng đến khứu giác và thị giác của đám tang thi tạo ra một chút ngăn cản, Lạc Phi Phàm ôm lên Triệu Như đã ngất lịm chạy trở về, sau lưng một mảnh lửa lớn lại một lần nữa bùng lên, Chiến Luyện tạo ra mảnh phi dao, Trương Bác Huân làm một tấm lưới bằng kim loại, An Nhiên phun ra nuốt vào dị năng, thực vật xanh lục bò đầy lưới sắt.

Một bức tường ngắn ngủi được dựng lên, phong bế lại cửa ra vào thôn Thiết Ti.

Chỉ còn vài người đang ở đây, Oa Oa được Chiến Luyện ôm, một tay khác của hắn, chặt chẽ bắt lấy An Nhiên, tang thi vị giác da đồng dừng bước trước tấm lưới kim loại, bị lửa đốt, bị phi dao xoáy tròn cắt nát, còn mấy con tang thi vị giác bình thường có thể chạy ra khỏi bức tường lửa vọt ra, thì nhào được lên lưới kim loại, hết thảy chúng đều bị lục đằng bò đầy trên tấm lưới "Ăn" hết.

Nhưng hiệu quả ăn tang thi của thực vật không rõ ràng, ở trong màn lửa thiêu đốt, thực vật của nàng làm cho người ta cảm giác được chỉ có tác dụng là chất dẫn cháy!

"Đi nhanh, căng không được bao lâu."

Lạc Phi Phàm ôm Triệu Như, vội vàng quay lại, vài người vừa đánh vừa lui, vòng qua 7-8 chiếc xe bị bỏ lại, tạo một phòng tuyến, thời gian trôi đi, số tang thi đuổi theo bọn họ cũng ít dần, bất quá vì số lượng người trên quốc lộ quá nhiều, sẽ phát ra tiếng ồn ào vang tới, hấp dẫn chúng, mấy người An Nhiên mặc dù có đồng tâm hiệp lực như thế nào, hay sức mạnh lớn bao nhiêu cũng không căng được bao lâu.

Ở phía trước đội ngũ, Đường Kiến Quân ngồi trên một chiếc xe tác chiến phi thường chuyên nghiệp, đang cẩn thận nghiên cứu bản đồ, bên người quân nhân và nhân viên y tế đang đi tới đi lui, cách chiếc xe này gần nhất là một chiếc xe tải chở toàn là người già nhược bệnh tàn dựng.

Có một quân nhân vội vàng đi tới, thông báo cho ông về tình hình chiến đấu ở phía cuối đội ngũ gần cửa thôn Thiết Ti, và xin biện pháp ứng cứu, Đường Kiến Quân ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bản đồ trải trước mắt, trong tay cầm một chiếc bút, bị ông chậm rãi, dùng sức nắm bẻ cong.

Trên khuôn mặt dày đặc nếp nhăn, tràn ngập tang thương và mệt mỏi, đối với người quân nhân truyền tin tức nói:

"Hiện tại còn có biện pháp nào? Trước tiên di rời mấy người già nhược bệnh tàn dựng đi, Tương thành ở phía trước rất an tĩnh, trước tiên rút lui về đó."

"Thủ trưởng, những người..... còn sống sót thì sao?"

Trên khuôn mặt người lính kia có chút chần chờ, hắn nói những người còn sống sót kia chính là những người có xe, trên xe có vật tư, có năng lực chạy trốn.

Trên mặt Đường Kiến Quân có một mạt kiên cường.

"Thân là một người lính, phải có thứ phải vứt bỏ, trước tiên chiếu cố những người không có năng lực chạy trốn đi, còn lại, chỉ có thể xem tạo hóa của bọn họ."

"Còn có nữ nhi của ngài, Đường tiểu thư cũng ở phía sau."

Người đó nhìn Đường Kiến Quân, ông giật mình, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt ông như co giật lại.

Môi ông ngập ngừng, sự không tha nồng đậm trong mắt.

"Đại cục ở trước mắt, thứ bỏ được thì nên bỏ, Đường Ti Lạc .... là một đứa nhỏ có tạo hóa...."

Trên mặt người quân nhân ngẩn ra, gật đầu, làm một quân lễ tiêu chuẩn đối với Đường Kiến quân, trên mặt tràn ngập sùng kính, xoay người đi truyền đạt lại mệnh lệnh!

Vứt bỏ đi! Tuy rằng quốc gia đã diệt, quân đội đã tán, nhưng sứ mệnh của người quân nhân, trước mặt người khốn khó, trước mặt kẻ yếu, cường giả tự mình cố gắng, tác dụng của quân nhân, không thể hiện ở lúc này, thì ở lúc nào nữa?

------------------------

385. Ham muốn thấp nhất là ăn.

Những đoàn đội người sống sót có năng lực đã sớm chạy đến Tương thành, sẽ không có người phụ trách đem những người già nhược bệnh tàn dựng này mang đi theo, những người này, trong mạt thế chân chính là trói buộc, trừ bỏ những người quân nhân ra, không có người nào nguyện ý chiếu cố những trói buộc đó.

Vì thế Đường Kiến quân ra mệnh lệnh, gần một nghìn người lính và trên một trăm nhân viên y tế, mang theo mấy chiếc xe tải chở những trói buộc kia, bắt đầu nhổ trại, rời đi dọc theo quốc lộ chính thức tiến về Tương thành.

Người có năng lực nổ máy, trong miệng lẩm bẩm đi theo sau đội ngũ, còn lại một số người không theo kịp, thì tức giận chỉ muốn đi đào phần mộ tổ tiên Đường Kiến Quân lên, bất quá oán hận cũng không thể dùng vào việc gì, ngay cả mặt Đường Kiến Quân họ cũng không thấy, hiện tại cũng không có thời gian để tìm ông náo loạn, đuổi theo đội ngũ mới là quan trọng.

Bọn người An Nhiên trở thành số người bị Đường Kiến Quân vứt bỏ, mấy người vừa đánh vừa lui đã hơn một giờ, Oa Oa không chịu, tuy được Chiến Luyện ôm trong ngực, nhưng vẫn khóc rống lên, nhìn dáng vẻ kia là đói bụng.

Trên quốc lộ, một hàng xe chặn đường, có xe bị bỏ lại, có xe thì lục tục lái đi rồi, càng lui về sau, đường càng thông thoáng, An Nhiên tiếp nhận Oa Oa từ trong ngực Chiến Luyện, xa xa thấy Vân Đào đứng ở bên cạnh xe vận tải.

Bên này, dị năng giả ngũ hành dần dần trở thành chủ lực chiến đấu, Vân Đào tự biết không có thể giúp đỡ được gì, hắn chỉ huy mấy người Lương Tử Ngộ, dọn dẹp đám xe bị bỏ lại đỗ ngang dọc khắp đường, thuận tiện gõ nát cửa sổ xe, đem những vật tư bị vứt bỏ trong xe lấy đi, bỏ vào xe tải.

Vật tư góp nhặt quá nhiều, một xe tải không chứa được, Vân Đào tìm một sợi dây thừng, buộc một chiếc Minibus kéo ở sau xe tải, Minibus cũng nhét đầy vật tư, chủ nhân của đám vật tư đó, đều là người sống sót chạy ra từ thôn Thiết Ti, có người thấy xe mình bị va chạm trên đường, liền đi bộ chạy theo.

Việc chạy trốn mới là quan trọng, vật tư trong xe có thể lấy thì lấy, lấy không hết vậy thì từ bỏ.

An Nhiên ôm Oa Oa đang khóc sướt mướt lên xe tải, nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà, khuôn mặt đứa nhỏ vẫn còn hơi hơi đỏ, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, An Nhiên đột nhiên lên xe, Tiểu Bạc Hà đại khái cũng đoán được là Oa Oa đói bụng hoặc muốn đổi tã, nàng còn tìm giúp An Nhiên bịch tã giấy.

Vân Đào ở bên ngoài xe tải thu thập vật tư, lúc An Nhiên cho Oa Oa bú sữa thuận tiện cởi ra tã giấy của đứa nhỏ, mở cửa sổ xe ra, vừa cho bú vừa giơ lên miếng tã tràn đầy nước tiểu trong tay, ném về phía Chiến Luyện ngoài cửa sổ, nói:

"Các ngươi đem cái bỉm này trùm lên đầu tang thi vị giác, nó sẽ giúp chúng ta dẫn dắt một ít tang thi đi."

Chiến Luyện thuận tay tiếp nhẫn cái bỉm nặng trĩu, gật đầu, xoay người nhào vào một con tang thi vị giác da đồng ở gần nhất, đem cái bỉm kia trùm lên đầu nó, con tang thi kia liền xoay quanh tại chỗ, trong miệng kêu hô hô, hấp dẫn không ít đồng loại.

Thân thế tang thi vẫn luôn tiến hóa, nhưng chỉ số thông minh lại chưa tiến hóa thêm, tựa hồ chúng chỉ có ham muốn ăn máu thịt, toàn bộ hành vi đều chỉ vì tìm kiếm máu thịt.

Đôi mắt con tang thi vị giác da đồng kia bị bỉm che lại, nó cũng không biết được duỗi tay lấy ra cái tã giấy trên đỉnh đầu, khứu giác nó ngửi thấy được mùi vị của con người, nên vẫn xoay vòng vòng tại chỗ, điều này cũng rất có ý tứ.

-----------------------------

386. Dung nhan đẹp một chút.

"Còn bỉm không?"

Lạc Phi Phàm thò người tới, cảm thấy cách này cũng không tồi, vừa vặn mình đang nghẹn đi tiểu, vừa lúc lấy lợi dụng một chút.

Chiến Luyện mở cửa xe tải, lấy một bịch tã giấy ra, phân phát cho Lạc Phi Phàm và mấy người Vân Đào vài miếng, mấy người bớt thời giờ chạy đến cạnh đó, tưới nước tiểu lên mấy cái bỉm.

Lại bắt mấy con tang thi da vị giác da đồng, trùm lên đầu chúng nó, lúc này mới rảnh rỗi một chút, tìm mấy chiếc xe, vừa giết tang thi đuổi theo vừa chạy.

Đường Kiến Quân dẫn dắt đội ngũ đã sớm đi về phía Tương thành, phía trước chẳng những không có tang thi mà ngay cả chuột đều không có, mọi người như reo hò liều mạng chạy về phía trước.

An Nhiên mang theo mấy đứa nhỏ, lại còn hai người bệnh là Triệu Thiến Dung và Tiểu Bạc Hà, huống chi đường quốc lộ cũng không thể đi nhanh, bọn họ đành tìm vài nhà dân ở ven đường tạm trú lại.

Đường quốc lộ về Tương thành loanh quanh lòng vòng, tuy rằng ven đường toàn là hoa cỏ cây cối nhưng cũng không phải hoàn toàn không có bóng người, ngẫu nhiên cũng sẽ phát hiện mấy gian nhà hai tầng ở giữa núi đồi, phần lớn là vài ba ngôi nhà quần cư.

Xe bọn họ ngừng ở trên đường quốc lộ, một trận gió nhẹ thổi tới, cuốn theo rác rưởi bay múa trên mặt đất, An Nhiên ôm Oa Oa đang không an phận xuống xe, nhìn Vân Đào mang theo Hằng Hằng đi xuống từ xe tải, cầm theo một chút vật tư xuống dưới, mấy người Lương Tử Ngộ thì ôm Triệu Như, Triệu Thiến Dung và Tiểu Bạc Hà đi vào nhà dân.

An Nhiên ôm Oa Oa, cũng đi theo vào mấy tòa nhà này, nhìn hoàn cảnh, có vẻ không tồi, có tường vây, có sân xi măng, sàn nhà là gạch men sứ, có gara, chứng minh trước khi mạt thế, chủ nhân ngôi nhà này sinh hoạt cũng không đến nỗi tệ.

Triệu Như còn hôn mê, Triệu Thiến Dung bị thương rất nặng, còn Tiểu Bạc Hà vừa mổ xong, bị phân vào ba gian phòng, chờ đặt ba người họ nằm tốt, An Nhiên cố ý nhìn thoáng qua Triệu Thiến Dung, phát hiện bà đang thoi thóp thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, sắc mặt bà xanh mét, gân xanh nổi rõ quanh miệng vết thương, chúng đang bò về phía đầu, phỏng chừng hy vọng sống sót không lớn.

An Nhiên lắc đầu, thấy Hằng Hằng mang theo hòm thuốc đi vào, Lương Tử Ngộ đón nhận, nàng ôm Oa Oa đứng ở cạnh cửa muốn nói nhưng lại thôi, thấy Lương Tử Ngộ đang hết sức chuyên chú rửa sạch miệng vết thương cho Triệu Thiến Dung, nhịn không được mở miệng, có chút mịt mờ thấp giọng nói:

"Lương tiên sinh, bác sĩ Triệu... như thế nào?"

Lương Tử Ngộ quay đầu, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn nghiêng, một loại cảm giác kịch liệt đau đớn gần như chết lặng, đó là sự chết lặng của người đã quen đối mặt với việc sống chết của nhân sinh, cũng như sự đau đớn kịch liệt đối với người mà mình kính ngưỡng sắp phải ly thế, hắn lắc đầu, trả lời:

"Chốc lát nữa A Như tỉnh, thấy bộ dạng này của bác sĩ Triệu, ta sợ nàng sẽ khổ sở, cho nên...."

Cho nên hiện tại hắn phải rửa sạch miệng vết thương của Triệu Thiến Dung, là muốn dung nhan của bà đẹp một chút.

An Nhiên bi thương, gật gật đầu, ôm Oa Oa đang ê ê a a gì đó, yên lặng rời đi.

Nàng lại đi đến nhìn Tiểu Bạc Hà, tình huống của đứa nhỏ tốt hơn nhiều so với Triệu Thiến Dung, chỉ là thân thể có chút nóng lên, nhưng đầu óc còn thanh tỉnh, người cũng chỉ có chút suy yếu nhưng cái đó không có quan hệ nhiều lắm, có thể là do dinh dưỡng không đủ, Vân Đào đã mang theo Hằng Hằng đi hầm canh.

Lúc xuống xe, Vân Đào đã mang xuống không ít đồ từ trong xe tải, hắn còn mang theo cây tiên nhân cầu xuống, đặt ở bên ngoài cửa phòng Tiểu Bạc hà, An Nhiên vừa ra khỏi cửa là có thể thấy.

---------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện