Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 405


trước sau

398. Bức xúc rất lớn.

"Vậy thu thập một chút, đi suốt đêm thôi."

Chiến Luyện đi từ trong phòng ra, trong tay ôm Oa Oa đã ngủ say, hắn không hỏi vì cái gì An Nhiên lại khẳng định như vậy, hắn duỗi tay dắt An Nhiên đi ra khỏi sân.

Còn lại mấy người dị năng giả lực lượng đã rửa bát xong, còn không muốn hoạt động, trong đó có một người khá lớn tuổi, nhìn bóng đêm an tĩnh chung quanh, nói với Lương Tử Ngộ:

"Đại ca, ta thấy hoàn cảnh chung quanh rất an toàn, chúng ta đã liên tục mấy ngày chưa được ngủ, không bằng để chúng ta ngủ một giấc rồi lại đi."

"Đúng vậy, sáng mai lại đi cũng không muộn, mắt thấy trời rất nhanh thì sáng rồi, đã náo loạn cả đêm, chúng ta cũng rất mệt."

Một người khác tán thành người kia, biểu tình trên mặt có sự bất mãn rất lớn.

Bọn họ không rõ, đội ngũ này làm sao vậy, như thế nào để An Nhiên nói một là một, hai là hai a?

Mấy người kia bức xúc rất lớn, Lương Tử Ngộ nhìn An Nhiên, An Nhiên thì đã sớm bị Chiến Luyện dắt ra ngoài cửa, lên một chiếc xe việt dã ven đường, Vân Đào cũng đi vào trong phòng thu thập đồ vật, mang theo Hằng Hằng và Tiểu Bạc Hà, ba người lên xe tải.

Còn Lạc Phi Phàm cho dù không tin An Nhiên, nhưng hắn cũng chưa nói gì, hắn đi theo sau Chiến Luyện, đang tìm xe.

Vì thế Lương Tử Ngộ chỉ có thể nhìn Triệu Như đang đi từ trong phòng ra, hỏi:

"A Như, bọn họ quyết định đi, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Chúng ta cũng đi theo."

Biểu tình của Triệu Như vẫn còn chút bi thương, nhưng nện bước kiên định muốn đi theo An Nhiên trong tay nàng ôm bình tro cốt của Triệu Thiến Dung.

Thấy vậy, Lương Tử Ngộ cũng chưa nói gì, chỉ nói với ba người dị năng giả lực lượng kia:

"Thôi cố căng đi, có khả năng nơi này cũng không thực sự an toàn, chúng ta đi thôi."

Thấy biểu tình Lương Tử Ngộ và Triệu Như muốn đi theo An Nhiên kia, ba người này không thoải mái lắm, nhưng biểu hiện cũng không quá rõ ràng, nhìn đội ngũ này, Triệu Như có thể thả nước, An Nhiên là dị năng giả hệ mộc, sức chiến đấu quá cường đại của Chiến Luyện hệ kim và Lạc Phi Phàm hệ hỏa.

Toàn bộ đội ngũ này đều không có vũ khí công kích hay phụ trợ gì, nếu đại bộ phận người đi theo An Nhiên nổi điên, vậy ba người dị năng giả lực lượng cũng chỉ có thể nổi điên theo mà thôi.

Nhưng, An Nhiên vừa mới bị Chiến Luyện mang lên xe lại mở cửa xe đi xuống dưới, nàng chạy đến ruộng hoang đầy cỏ dại, tìm kiếm nửa ngày, đào một thực vật gì đó mang lên xe, những người còn lại nhìn thấy đều không thể hiểu được.

Chẳng lẽ toàn bộ dị năng giả hệ mộc đều cần phải mang theo mầm mống hay sao?

Sắc trời bắt đầu sáng lên, xe Chiến Luyện còn chưa khởi động, phía cuối quốc lộ từ Tương thành tới, có một đoàn xe đang chạy nhanh đến, tiếng người bắt đầu ồn ào lên, nhìn dáng vẻ là một đội ngũ người sống sót, đang chuẩn bị đi về phía Bắc.

"Này ~~~"

Dẫn đầu là một chiếc xe Jeep, một người đàn ông mặc áo cao bồi để vai trần trong tay cầm súng máy, trên mặt còn đeo kính râm, nhìn cách ăn mặc thật phong cách, hắn hô lên với mấy dị năng giả ở phía sau đang chuẩn bị lên xe:

"Các ngươi cũng đi về hướng Ngạc Bắc hay sao?"

Ba người dị năng giả lực lượng còn chưa trả lời thì Lạc Phi Phàm đang ở trên chiếc xe thứ hai mở cửa xuống xe, nhìn người đàn ông ăn mặc theo kiểu punk style này, xe của hắn đã đỗ lại trên đường, phía sau có rất nhiều xe cũng ngừng lại theo.

------------------------------------------------------

399. Muốn không nhanh cũng khó.

Lạc Phi Phàm cười nói:

"Đường đi về hướng Ngạc Bắc bị chặn rồi, chúng ta đi theo đội ngũ lớn, chuẩn bị rút về phía Tương thành, như thế nào, các ngươi không gặp đội ngũ lớn kia sao?"

"A ha ha ha ~~~"

Người đàn ông ăn mặc theo kiểu punk style cười lớn, lắc lắc súng máy kẹp ở cửa sổ xe.

"Lớn sao? Có lớn bằng đoàn xe của chúng ta không? Chúng ta mới đi ngang qua hướng Tương thành, còn chưa đi vào, không biết ngươi đang nói đội ngũ lớn nào, ta nhìn phía trước rất an toàn, các ngươi vì sao muốn rút lui a? Không bằng chúng ta cùng nhau, đại chiến với đám tang thi phá hoại đó một hồi, cho thống khoái đi!"

"Ha hả a."

Lạc Phi Phàm cũng cười, nhìn người đàn ông kia, lại nhìn mấy chiếc xe ở phía sau xe Jeep, tất cả đều là loại xe jeep, xe hở mui, xe thể thao hay siêu xe gì đó, người trên xe cũng ăn mặc theo phong cách rock 'n roll, áo khoác da, tóc thì đủ kiểu với đủ mọi màu sắc, đeo khoen tai, mũi, mắt, môi.

Phong cách của bọn họ khá thống nhất, trên xe có cả phụ nữ, không giống như những đoàn đội người sống sót chạy nạn.

Lạc Phi Phàm cười nói:

"Phía trước có tang thi tiến hóa rất hung tàn, một đám đều là mình đồng da sắt thì không nói, đầu lưỡi lại dài giống loài ếch, có thể bắt giữ con người ở cự ly xa, không riêng gì tang thi phía trước còn có chuột và mèo biến dị."

"Mèo và chuột a...."

Người đàn ông mặc punk style kia vẫn mang kính râm trên mặt, biểu tình buồn cười ngồi ở ghế phụ vung tay lên, chẳng hề để ý nói:

"Thật đúng lúc, để chúng nó biến thành món ngon xem sự lợi hại của súng tự động của chúng ta đi."

Đội ngũ phong cách rock 'n roll của hắn cũng ồn ào lên, mang theo sự điên cuồng của 'sáng nay có rượu sáng nay say'.

Lạc Phi Phàm thấy khuyên bọn họ không được thì lắc đầu, quay trở về xe của mình, hơi ấn còi, xe đầu của Chiến Luyện bắt đầu lăn bánh, chậm rãi cọ qua đoàn người kia, đến phiên xe của Lạc Phi Phàm đi qua, hắn vừa lái xe vừa hạ cửa kính xuống, nhìn sang người đàn ông mặc punk style kia hỏi:

"Thời điểm các ngươi đi lại đây, thật là không nhìn thấy một đội ngũ lớn hay sao? Đội đội ngũ rất lớn, đi về hướng Tương thành, phỏng chừng có đến mấy ngàn người."

Người kia nhún nhún vai, nhìn sang một tiểu nam sinh đang lái xe cho hắn, nói:

"Chúng ta từ cao tốc Kinh Cảng vừa xuống quốc lộ, trực tiếp đi về phía Bắc, chưa đi tới Tương thành."

Ý tứ là đội ngũ lớn trong miệng Lạc Phi Phàm phỏng chừng đã vào Tương thành rồi?!

Nhưng mà nhanh như vậy sao?

Không riêng gì Lạc Phi Phàm nghi ngờ mà An Nhiên ngồi trong xe Chiến Luyện cũng nổi lên nghi ngờ trong lòng, nhớ trước đây nhóm người của nàng và Vân Đào, dọc đường đi đi dừng dừng, đi khoảng nửa tháng đường quốc lộ mới đi từ Tương thành đến thôn Thiết Ti, lúc ấy còn đi một đoạn đường cao tốc Kinh Cảng.

Hiện nay, cao tốc Kinh Cảng còn chưa đặt chân tới, hoàn toàn đi đường quốc lộ, vậy đoàn người của Đường Kiến Quân mang theo một đám lão nhược bệnh tàn dựng làm sao có thể đi nhanh như vậy? Thời gian một buổi tối, tất cả đều vào Tương thành hay sao?

Xác minh theo lời của người đàn ông kia, đội ngũ của hai bên đi ngang qua nhau, An Nhiên mới biết rõ ràng, vì sao đội ngũ của Đường Kiến Quân lại chạy nhanh được như vậy, bởi vì một đường đều bằng phẳng, không có tang thi, ngay cả bóng dáng của động vật biến dị cũng không có.

Dưới hoàn cảnh an toàn như vậy, đoàn xe muốn đi chậm đều khó a.

Một đường xe chạy tới chỗ trạm xăng dầu ở giữa đường quốc lộ, Chiến Luyện nói với An Nhiên đang ở ghế sau ôm Oa Oa nói:

"Ta đi xem bên trong trạm xăng kia có còn chút xăng dầu nào không."

"Được."

An Nhiên gật đầu, theo xe đi vào trạm xăng, nàng nhắm mắt cảm thụ hoàn cảnh ở nơi này một chút, thực vật ở chung quanh rất an tĩnh, không kêu gào nguy hiểm hay gì đó, ngẫu nhiên có một ít động vật biến dị sắp trưởng thành, nhưng cũng không mang đến mối họa gì lớn.

-----------------------------------------

400. Mời ngài

Chốc lát sau, Chiến Luyện kéo cửa xe ra, vẻ mặt nghiêm túc ở trong làn gió phất phơ thổi, nói với An Nhiên đang ôm đứa nhỏ trong xe:

"Trạm xăng dầu này không có dầu, chỉ sợ nhiệm vụ hàng đầu khi đi vào Tương thành là tìm xăng dầu."

"Nga."

An Nhiên gật gật đầu không có ý kiến gì, xe không có xăng dầu là vấn đề  rất lớn.

Dọc đường đi, người của Đường Kiến Quân xuôi gió xuôi nước chạy tới Tương thành, vật tư trên đường hay tại trạm xăng dầu đều bị người của ông lục soát sạch sẽ, trên đường cũng không có người không cần xe.

Cho nên muốn tìm mấy chiếc xe ở ven đường hút dầu ở là việc không có khả năng.

Chỉ có thể gửi hy vọng vào lúc đi vào Tương thành, có thể tìm đến một ít dầu ở trong trạm xăng dầu lớn hơn, rốt cuộc Tương thành là một thành thị cấp tỉnh, vật tư khá phong phú, mà người còn sống sót lại rất ít, đội ngũ của Đường Kiến Quân cũng lục soát không hết vật tư trong Tương thành hiện có.

Bọn họ liền đẩy nhanh tốc độ của xe, một đường bôn ba tới gần Tương thành, thời gian không đến một ngày, họ đuổi được phần đuôi của đội ngũ Đường Kiến Quân.

Đồng dạng có mấy dị năng giả lực lượng có năng lực đang ở phần đuôi mang theo phụ nữ hoặc không mang theo, đang ở dưới bóng đêm hơi lạnh đốt lên một đống lửa trại, dựng vài cái lều cắm ở trên quốc lộ.

Có mấy người đang canh gác bên ngoài lều trại, thấy đoàn người của Chiến Luyện lái xe tới, khua khoắng hai tay, trong miệng phát ra tiếng kêu hưng phấn.

Xe đầu của Chiến Luyện dừng lại, một người trong số đó tiến đến bên cạnh cửa sổ xe, không khách khí mà hỏi:

"Huynh đệ, có đồ ăn không?"

Chiến Luyện ở bên trong xe không trả lời chỉ nghiêng đầu nhìn về phía người nọ, người kia vừa thấy, trong miệng "hắc" một tiếng, ngữ khí từ không khách khí lập tức đổi thành khách khí.

"Nguyên lai là Chiến đội trưởng a! Người quen, người quen, mời ngài a!"

Trong đội ngũ của Đường Kiến Quân sợ là không có người nào không quen biết Chiến Luyện, đội trưởng khu 4 , đối với toàn bộ người trong thôn Thiết Ti mà nói, là gương mặt quen thuộc, Chiến Luyện lại từ phía thôn Thiết Ti đi tới, để nhận sai người cũng khó.

Mấy người này thấy không đuổi kịp đội ngũ lớn của Đường Kiến Quân nên dứt khoát dừng lại, chuẩn bị làm chút việc như vào nhà cướp của gì đó, lần đầu tiên hoạt động đã đá phải ván sắt, tức khắc trên mặt mỗi người có biểu tình nhụt chí.

Bọn họ từ trong lều trại nhìn Chiến Luyện lái xe đi qua sau đó nghị luận, có người muốn đi theo sau Chiến đội trưởng, để tìm người che chở, có người lại thấy đoạn đường này thập phần an toàn, không bằng dừng lại, tự do tự tại nhàn vân dã hạc.

Chiến Luyện lại không quản những người này, cũng mặc kệ mấy chiếc xe đang đi phía sau đội ngũ, hắn mới đi về phía trước một đoạn ngắn, Oa Oa đã mở miệng khóc lên.

"Có phải lại muốn đi xuống dạo quanh hay không?"

Chiến Luyện ngồi ở ghế lái phía trước đã đỗ xe lại, quay đầu nhìn Oa Oa đang khóc lớn trong lòng ngực An Nhiên, An Nhiên ôm đứa nhỏ trong lòng, cau mày vẫn luôn dỗ dành, cho đứa nhỏ bú sữa nàng cũng không ăn, lấy lục lạc nhỏ cho nàng chơi, nàng cũng không chơi, Chiến Luyện lại lẩm bẩm lầu bầu tự trả lời:

"Có khả năng là ở trong xe bức bối lâu quá, tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này đi, nơi này có an toàn hay không?"

An Nhiên lắc nhẹ Oa Oa đang đói nhưng không muốn ăn, gật gật đầu.

"Tạm thời không có phát giác được nguy hiểm gì."

Chiến Luyện nhìn An Nhiên, lời dư thừa cũng không hỏi, tuy rằng đối với sự khẳng định của nàng có chút nghi hoặc nhưng hắn chờ nàng chủ động nói với hắn, nàng không nói, hắn cũng không hỏi.

----------------------------------------

401. Sau này lớn lên khẳng định là diễn viên đi.

Đợi đến khi Chiến Luyện mở cửa xe đi ra, kéo ra cửa sau xe, khom lưng, ôm Oa Oa ra ngoài, tiểu thí hài kia vừa đi ra khỏi xe lập tức liền không khóc, đại hài tử mới bốn tháng, được Chiến Luyện ôm trong tay, cười hắc hắc hắc.

Tạo cho người ta một loại cảm giác như nàng đang đắc ý a.

Đắc ý cái gì a? Còn không phải thực hiện được ý muốn có thể ra ngoài dạo quanh hay sao?

An Nhiên cũng chui ra khỏi xe, trừng mặt nhìn Oa Oa một cái, nhìn đống thịt thịt nho nhỏ kia được Chiến Luyện còn mang vẻ mặt đau lòng ôm vào trong ngực, dỗ dành trêu đùa giống như tiểu công chúa, An Nhiên cảm thấy đứa nhỏ Oa Oa nay, sau khi lớn lên khẳng định đi làm diễn viên đi, bởi vì nàng có một ba ba đặc biệt có thể cổ động chiều chuộng đi!

Trong khoảng thời gian ngắn này, An Nhiên rảnh tay, không việc gì làm liền đứng ở cạnh xe, nhìn đám người Lạc Phi Phàm lái xe tới, lục tục ngừng ở cạnh quốc lộ, nhiệt độ không khí đã dần lạnh, mọi người đang thương lượng nên qua đêm như thế nào.

Đoàn xe đã lái một ngày, lúc trước ở trạm xăng không dừng lại, lúc này ở giữa rừng núi hoang vắng không có nhà dân hay gì dừng lại nghỉ, vì vậy chỉ có thể qua đêm trong xe, may mà vật tư còn rất nhiều, cho nên ở trong xe cũng đủ rồi.

Vì thế công việc của mọi người lại lu bù lên, mở cốp xe lấy chăn, ngả ghế dựa, hay dựng lều trại chuẩn bị ngủ một giấc.

An Nhiên nhàn rỗi đến nhàm chán, lại nhìn thấy Oa Oa được Chiến Luyện dỗ dành rồi, liền lấy căn thực vật có gai nhọn kia ra, dưới ánh trăng cẩn thận quan sát, nó có một chiếc gai nhọn dài bằng một bàn tay, phần đuôi có một hoa cầu to bằng một quả bóng bàn, bộ rễ rất ngắn.

Nàng đem thực vật kia trồng xuống đất gần quốc lộ.

Thế giới có chút cực kỳ an tĩnh, rễ thực vật dưới nền đất cũng không có kêu gào nguy hiểm gì, đoạn đường trong đường kính tới gần Tương thành này, toàn bộ thực vật phảng phất như thống nhất với nhau không nói một lời.

Ngay cả thực vật có gai nhọn mà An Nhiên vừa mới gieo trồng, dưới sự thúc giục của dị năng của nàng cũng chỉ trầm mặc bén rễ nảy mầm ở thổ địa, mọc ra căn gai nhọn thứ hai.

Không có huyết nhục, không có trứng hay ấu trùng của động vật biến dị, An Nhiên phải tiêu hao gấp đôi năng lượng dị năng cũng chỉ có thể làm thực vật kia lớn tới trình độ này, điều hiển nhiên là cây thực vật này khác những thực vật khác, nó hấp thu nhiều năng lượng của An Nhiên như vậy, bất quá chỉ dài thêm một chút, còn mọc ra thêm một cái gai nhọn mà thôi.

Nàng quyết định trọng tâm bồi dưỡng cây gai nhọn này, nói không chừng có thể bồi dưỡng ra một thực vật nghịch thiên gì gì đó đâu?!

Đêm dần dần khuya, chung quanh phi thường an tĩnh, Oa Oa được Chiến Luyện dỗ dành đã ngáp nhỏ một cái, rồi ghé vào đầu vai của Chiến Luyện ngủ đến chảy nước miếng rồi.

Dưới ánh trăng, phía cuối quốc lộ uốn lượn, một đội xe chạy như bay lại đây, người ở xe đầu nhìn thấy lều trại và vài chiếc xe đang đỗ lại nghỉ ngơi ở ven đường, liền lớn tiếng kêu lên:

"Các ngươi không muốn sống nữa a? Chạy mau a, tang thi tới rồi!!!"

Người đang hô hoán này rất quen mắt, đúng là người đàn ông với phong cách punk style dẫn đầu đoàn rock 'n roll mà bọn họ gặp được ở rạng sáng hôm qua, nhưng lúc gặp đội người kia ở trên quốc lộ đi về phía bắc, hắn mang theo một đoàn xe, hiện tại chạy về hướng nam, số lượng xe ở đoàn xe kia như thiếu vài chiếc, mà xe đầu của đoàn người họ, chở những 5 người.

An Nhiên đứng dậy từ ven đường, nhìn mọi người đang lâm vào kinh hoảng, Chiến Luyện ôm Oa Oa đi tới, Vân Đào cũng vội vã đi tới, hỏi:

"Thực sự có tang thi đuổi lại đây?"

"Ta không nghe được tin tức a."

Vẻ mặt An Nhiên mờ mịt, nhìn đội người kia vừa kêu mọi người mau chạy, vừa lái xe chạy nhanh, mang đoàn xe trực tiếp vọt qua đoàn người của An Nhiên, bộ dạng kinh hoàng thất thố như vậy, cũng không giống đang giả bộ.

Nhưng mà thực vật vì cái gì mà không nói cho nàng chứ?

-------------------------------------------------

402. Hỗn loạn.

Trong lòng An Nhiên nhảy lên thình thịch, tựa hồ nàng đã quen với việc thực vật nhắc nhở nàng lẩn tránh nguy hiểm, cho nên khi nàng mất đi loại năng lực này, An Nhiên cảm thấy cảm giác của nàng đối với toàn bộ thế giới như mờ mịt đi.

Loại cảm giác này làm nàng không dễ chịu, giống như tùy thời tùy chỗ sau lưng nàng có một con tang thi đang đứng, cảm giác phi thường không an toàn.

Nhưng còn không đợi mọi người phản ứng lại, cạnh đường quốc lộ dưới ánh trăng, một người đàn ông đột nhiên kêu lớn lên, vọt ra từ lều trại, vừa kêu vừa dùng tay bắt lấy một hắc ảnh nào đó đang ở trên người mình, quay vài vòng rồi ngã xuống.

Theo hắn ngã xuống, hắc ảnh dài hơn một mét kia cuốn khúc lại, chui vào trong thân thể của hắn, rồi không còn tiếng động.

Cả đoàn xe của người đàn ông mặc punk style đã vọt về phía Tương thành, mọi người trong đội này còn chưa phản ứng được, có vài người gan lớn, đi về hướng người đàn ông ngã xuống mặt đất quan sát, chung quanh rất an tĩnh, gió lạnh cũng lẳng lặng thổi ....

Đột nhiên!

Khi ngực áo của người đàn ông kia bị đẩy ra, chỗ ngực của hắn bị xé toang kia, một cái miệng giống như miệng cá sấu vọt ra, ở không trung phát ra tiếng kêu "tê tê", một lưỡi rắn đỏ tươi thè ra, cắn vào đầu của người đàn ông đứng gần đó, sau đó theo vết cắn chui nhanh vào thân thể người kia.

"A!!!!"

Mấy người đàn ông còn lại chạy tứ tán, để lại dưới ánh trăng, một hình người đàn ông không đầu, mở ra tứ chi, đang co giật, đứng ở tại chỗ, chỗ cổ đã mất đầu, phun ra những tia máu tươi nóng bỏng.

An Nhiên đứng ở nơi xa vừa thấy vậy, đột nhiên xoay người, rút ra dao quân dụng trên eo, dùng sức vung lên, chém đứt một con rắn đang vọt đến, cắt thân rắn làm hai đoạn, nhưng nó còn chưa chết, đoạn đầu rắn kia, lại uốn éo nhảy nhót hai cái, lại vọt lên muốn cắn vào chân An Nhiên.

Chiến Luyện phóng một phi dao
đến, đem đầu rắn đóng đinh trên mặt đất, hắn ôm Oa Oa, kéo An Nhiên lại, đưa Oa Oa cho An Nhiên nói:

"Ngươi lên xe đi!"

Thanh âm hắn vừa dứt thì từ bốn phía đám rắn vọt đến nhóm người bọn họ, Lạc Phi Phàm ném ra một hỏa cầu lớn về phía người đàn ông bị mất đầu, đốt thi thể của hắn nhưng con rắn bên trong vẫn chưa chết, còn đang giãy giụa, vọt ra từ cơ thể đang cháy không đầu của người đàn ông kia, nó trực tiếp tỏa định giá trị cừu hận lên Lạc Phi Phàm.

An Nhiên lên xe, nàng vội vàng thúc giục thực vật dưới nền đất đi ăn xà, nhưng mà, nàng lại bi kịch phát hiện, trừ bỏ thực vật có gai nhọn nàng vừa trồng xuống ra, toàn bộ rễ cây thực vật bình thường đều không hề đáp lại nàng.

Làm sao vậy? Các ngươi làm sao vậy?

An Nhiên nôn nóng, trong ngực còn ôm Oa Oa đang ngủ say, nhìn ngoài cửa sổ xe, Chiến Luyện đang phóng những phi dao xoay tròn ứng đối với từng con từng con rắn biến dị đang vọt lên.

Trong nhất thời nàng nổi giận, lúc trước mọi việc với thực vật đều rất thuận lợi, hiện giờ tại thời khắc mấu chốt lại như vậy a?

Phẫn nộ dẫn đến lực lượng, An Nhiên cẩn thận đặt Oa Oa ở ghế sau, sau đó xoay người tìm kiếm trong xe, lấy ra một một túi tinh hạch phi thường lớn mà Chiến Luyện thu thập được, An Nhiên nắm một vốc lớn rồi liều mạng phòng thích dị năng quanh thân!

Cây cối chung quanh bỗng nhiên kẽo kẹt kẽo kẹt lắc lư, một rễ cây thô to bị rút lên, mang một tán cây lắc lư lắc lư "đi" về phía An Nhiên, mọi người đang bị bầy rắn vây công cơ hồ sợ đến ngây người!

Này.... này là quái vật gì a?!

An Nhiên đang ở trong chiếc xe nho nhỏ, nhìn qua cửa kính xe, một cái cây lớn đang đi tới, nàng cũng sợ đến ngây người, cây này từ đâu tới a???? Tại sao lại hỗn loạn như này a????

-------------------------------

403. Không phải dị năng của nàng không có tác dụng.

Gốc "Quái" thụ kia cứ thẳng tắp hướng về phía An Nhiên, trên thân cây bò đầy rắn biến dị, Chiến Luyện thấy vậy, phóng ra một phi dao hình tròn chặn ngang chặt gãy đại thụ, nhân cơ hội đó Lạc Phi Phàm cũng phóng ra một hỏa cầu, tiếng kêu thảm thiết của rắn biến dị, cùng với tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt của cây cối bị thiêu đốt, âm thanh mùi hương vang vọng khắp bốn phía đem khoảng không này nhuộm đẫm sự náo nhiệt.

Vân Đào và mấy người Lương Tử Ngộ, bảo vệ cho Triệu Như, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, vài người còn giết đám rắn trên mặt đất, trong chốc lát, Tiểu Bạc Hà mang theo chiếc thùng nhỏ, chạy về phía xe của An Nhiên, mở cửa xe đưa thùng tinh hạch cho nàng.

Động vật chỉ cần là biến dị thì trong đầu chúng đều sẽ có tinh hạch, giống như lũ chuột và mèo biến dị, đương nhiên đám rắn này cũng không ngoại lệ.

"Ngươi chạy lung tung cái gì?!"

An Nhiên túm Tiểu Bạc Hà vào trong xe, trách mắng:

"Bên ngoài loạn như vậy, đừng đào tinh hạch, hảo hảo ngồi đừng nhúc nhích."

Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, trong tay vẫn cách không lấy tinh hạch như cũ, ngẫu nhiên An Nhiên liếc mắt nhìn, tựa hồ như Tiểu Bạc Hà chỉ có thể lấy được tinh hạch trong thi thể lũ rắn bị Lạc Phi Phàm thiêu chết, bởi vì những con rắn đó bị lửa đốt đến sạch sẽ, chỉ còn trơ lại tinh hạch lóe sáng nắm trên mặt đất chờ người đến lấy.

Đám rắn không bị thiêu cháy, phần lớn đầu chúng vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, vì vậy có thể nói cấp bậc dị năng của Tiểu Bạc Hà không đủ, không thể xuyên qua thân thể của sinh vật, lấy tinh hạch vào tay đúng không?

Lại nhìn gốc đại thụ kia, sau khi bị Chiến Luyện chặn ngang chém đứt, còn bị đốt bên trong biển lửa, nhưng vẫn có loại cây khô gặp được mùa xuân, cành cây lại mọc ra vô số dây mây, vẫn vươn về phía An Nhiên như cũ, Chiến Luyện cũng liều mạng, đem vô số phi dao bằng kim loại bay múa lung tung trong không trung, chém dây mây còn nhiều hơn so với chém lũ rắn.

An Nhiên lại liên tục phóng thích dị năng, muốn giúp Chiến Luyện một chút, dị năng trong cơ thể của nàng phóng ra quanh thân, cây cối không chịu khống chế phảng phất như càng nhiều, thật ra cũng không phải toàn bộ cây cối đều muốn vây công An Nhiên, có một chút thực vật như không có ý thức, chỉ sinh trưởng tươi tốt tại chỗ.

Trong tiếng kêu hoảng sợ của mọi người, An Nhiên cau mày suy tư, đột nhiên ý thức được một việc.

Hiện tại nàng không nhận được sự phản hồi của thực vật, cho nên hiện tại nàng phóng thích ra dị năng giống như mù đường, một chân bước ra, không biết phía trước là đất bằng hay vách đá, quăng dị năng ra ngoài đến tột cùng nó có ảnh hưởng như thế nào tới thực vật, nàng không biết.

Không phải dị năng của nàng không có tác dụng mà thực vật bình thường không chịu sự khống chế của nàng, nàng không nhận được sự hồi đáp của chúng, vì vậy nàng cũng thể dẫn đường cho thực vật công kích thứ mà nàng muốn chúng công kích, thực vật chỉ có thể bị động nhận lấy năng lượng của nàng mà không có được sự dẫn đường chính xác, do đó sẽ xuất hiện loại công kích lung tung như thế này hoặc xuất hiện tình huống hỗn loạn lớn lên.

Gốc "quái" thụ kia có phải bởi vì do tác dụng của dị năng của nàng hay không?

Ý thức được điểm này, An Nhiên vội vàng ném tinh hạch trong tay xuống, không hề phóng thích dị năng lung tung nữa, kết quả nàng vừa mới ngừng phóng thích dị năng ra thì dây mây đang múa loạn trời kia lập tức ngã xuống, rắn biến dị một lần nữa trở thành đối tượng phòng thủ chủ yếu của con người.

Bởi vì đã không có cây cối quấy rối, Chiến Luyện cùng với mấy người Lạc Phi Phàm có thể hoàn toàn ứng phó được với đám rắn biến dị, đại khái là mọi người đã kiến thức qua sự hỗn loạn vây công cùng một lúc của rắn biến dị và đám dây mây kia, lúc này chỉ còn lại đám rắn một mình hăng hái chiến đấu thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không cảm thấy chút nguy cơ gì.

An Nhiên ở bên trong xe cũng yên lòng, nhìn mấy người Chiến Luyện đang tiêu diệt lũ rắn, nàng lẳng lặng thu nạp lại dị năng, bắt đầu tĩnh tâm, nhắm hai mắt lại, yên lặng tìm kiếm thực vật có gai nhọn có thể phản hồi nàng kia.

-------------------------------------

404. Thực vật biến dị

Thế giới thực vật rất thần kỳ, cũng rất huyền diệu, một rễ cây dưới đất chỉ có thể phản hồi cho An Nhiên một chút về thế giới chung quanh nó, có bao nhiêu rễ cây sẽ phản hồi lại cho nàng bấy nhiêu hoàn cảnh, sau đó toàn bộ sẽ gom lại thành một làm cho An Nhiên có thể rõ ràng nhận thức thế giới chung quanh.

Hiện tại An Nhiên chỉ có thể bắt giữ được sự phản hồi của thực vật có gai nhọn kia, vì vậy nàng cũng chỉ có thể "nhìn" được một chút thế giới chung quanh nó, như vậy An Nhiên liền an an tĩnh tĩnh đem trọng điểm đặt trên cây thực vật có gai này!

Có rắn xẹt qua bên người nó, An Nhiên có chưa kịp phản ứng thì, nó đã nghiêng nghiêng hai cái gai giống như hai cái châm sắc bén, đâm vào lớp da cứng rắn của con rắn, nhanh chóng hấp thu huyết nhục bên trong sau đó bộ rễ nhanh chóng nảy mầm, cái gai nhọn thứ ba mọc ra.

Quả nhiên, thực vật trong tay An Nhiên vẫn phải hấp thu huyết nhục mới lớn nhanh, lúc trước đặt nó trong đất, An Nhiên phải tiêu phí gấp hai lần năng lượng và thời gian khá nhiều mới lớn thêm một chút và mọc được thêm được cái gai thứ hai, hiện tại chỉ cần hấp thu huyết nhục một con rắn biến dị đã mọc ra cái gai thứ ba rồi.

Nhưng làm cho An Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái là năng lượng nàng phát ra vẫn bằng phẳng như cũ, mà thực vật kia phản hồi lại cho nàng cảm giác bất đồng với những thực vật bình thường, đây là một loại cảm giác như thế nào nhỉ?

Đại khái chính là cảm giác giống như khi cho Oa Oa bú sữa,

Oa Oa đói bụng, muốn ăn sữa mẹ, đứa nhỏ rất thích An Nhiên ôm nàng cho nàng bú sữa, lúc ăn sữa Oa Oa có thể làm mặt quỷ có thể hé nụ cười, trong miệng còn có thể phát ra thanh âm hừ hừ vui mừng.

Mà lúc An Nhiên chuyển năng lượng cho cây thực vật có gai nhọn kia, nó thực vui mừng, nó không phải thực vật bình thường, nó.... nó là một gốc cây thực vật biến dị!!!

Đối với An Nhiên mà nói thực vật biến dị cùng với thực vật bình thường khác nhau ở chỗ, một cái có thân thể độc lập, một cái là con rối trong tay nàng, đó chính là sự khác nhau cơ bản.

Sau khi ý thức được điểm này, thực vật biến dị không cần nàng khống chế ăn rắn như thế nào mà chỉ cần nàng cho nó một chút năng lượng, làm nó vui mừng, nó giống như đứa nhỏ, sẽ chủ động đi ăn rắn biến dị.

Vì thế An Nhiên ngừng phát ra năng lượng, cây thực vật biến dị kia cũng không biến thành thực vật bình thường, mà An Nhiên cảm thấy nó có chút không cao hứng, lại cho nó một ít năng lượng để trấn an, thực vật có gai nhọn kia liền giống như đứa nhỏ, lúc ăn rắn biến dị nó truyền đến tâm tình vô cùng cao hứng.

Cái này..... An Nhiên lại ý thức được dị năng của mình giống như không chỉ đơn giản là hệ mộc như vậy, mà nàng còn có thể dụ dỗ được thực vật biến dị?!

Nàng yên lặng, an tĩnh ở trong xe, quan sát cây thực vật biến dị này, dùng năng lượng dị năng làm đường, dỗ dành cây thực vật nho nhỏ kia, không công kích nhân loại, rất nhanh, chính nó đi ăn rắn biến dị, phát triển tới bốn cái gai nhọn.

Trăng tròn treo trên bầu trời dần dần đi xuống, mặt trời phía chân trời dần dần nổi lên, phía cuối quốc lộ có một đám người chạy tới, không không phải người, là một đám tang thi, da thịt chúng cứng rắn phun ra đầu lưỡi thật dài, vừa đi vừa ăn lũ rắn biến dị, tới rất gần rồi.

Chiến Luyện huýt sáo một tiếng, đối với Lạc Phi Phàm ở phía sau hô lên:

"Rút lui!"

Đám người đang tụ lại bên nhau giết rắn biến dị, từng người lên xe của mình, một đội người chuẩn bị rút lui về phía Tương thành.

Da lông của động vật biến dị tuy rằng cứng rắn, nhưng cũng không đến mức không gì phá nổi, mà trên đời này, luận về đỉnh của chuỗi thức ăn, sợ sẽ là loại tang thi vị giác da đồng này, da của chúng trừ bỏ Lạc Phi Phàm ra thì đối với ai đều là phiền toái lớn.

------------------------------------------------

405. Không phải ảnh hưởng của ta.

An Nhiên dùng ý niệm kêu gọi rồi mở cửa xe ra, thực vật kia đang cắm rễ trong đất đã trở thành một viên cầu đầy gai nhọn, rất không vui vì mình phải từ dưới đất bò ra, bộ rễ tinh tế màu trắng trườn bò trên mặt đất, nó vô ý ngã một cái, sau đó liền dứt khoát lăn trên mặt đất, vừa lăn đến bên cạnh cửa xe, bộ rễ trắng kia móc lấy cạnh xe, cố sức bò lên trên xe!

An Nhiên nhìn thực vật biến dị kia, cười một tiếng, cho viên Cầu Gai Béo này một chút "Đường", trấn an cảm xúc không vui của nó, rồi ôm Oa Oa đóng cửa xe lại, nhìn xe chạy như bay về phía Tương thành.

Chiến Luyện ngồi ở ghế lái điều khiển xe, cả đường đi, hắn giương mắt nhìn An Nhiên vài lần, trong mắt có chút sắc bén, rõ ràng muốn hỏi nhưng lại thôi.

An Nhiên ngồi ở ghế sau, ở lần thứ n Chiến Luyện giương mắt cố nhìn nàng qua kính chiếu hậu, nàng hỏi:

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Hắc, ngươi là thần tiên đi."

Bằng không làm sao biết hắn muốn hỏi, Chiến Luyện vừa lái xe vừa nhếch miệng, thanh thanh yết hầu, giải thích:

"Kỳ thật ta cũng không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút.... Được rồi, ngươi có thể khống chế được thực vật đúng không?"

"Đúng vậy."

"Có thế khống chế chúng ăn tang thi, ăn chuột, ăn rắn, còn vừa rồi đột nhiên xuất hiện quái thụ đó, cũng là do người làm ra phải không?"

"Đến bên cạnh Tương thành này, ta không có biện pháp không chế thực vật bình thường."

Mấy điều phía trước An Nhiên thừa nhận, nhưng điều sau, An Nhiên liền không thừa nhận, nếu nàng thừa nhận, thì không phải tỏ vẻ quái thụ chạy ra công kích nhân loại là do nàng sai sử hay sao?

"Vì sao? Tương thành có gì có thể ảnh hưởng đến dị năng của ngươi hay sao?"

"Không phải do ảnh hưởng dị năng của ta."

An Nhiên lắc đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy đó không phải do ảnh hưởng của nàng, bởi vì nàng đang rất tốt đẹp, không cảm thấy mình chịu tổn thương gì.

Nếu thật muốn nói tới ảnh hưởng, vậy hẳn là những thực vật bình thường dưới nền đất đã chịu ảnh hưởng đi.

Thực vật bình thường quá yếu ớt, đối mặt với cường quyền, không dám phát ra tiếng!

An Nhiên nói lung tung rối loạn một đống với Chiến Luyện, chính nàng càng nói càng hồ đồ, Chiến Luyện cũng nghe đến hồ đồ, có thể nhìn ra được, rất nhiều chuyện, kỳ thật chính An Nhiên cũng chưa tìm ra manh mối.

Vì thế Chiến Luyện cũng không nghe được manh mối gì, nhưng đại khái hắn minh bạch, An Nhiên có thể khống chế được thực vật ăn động vật biến dị, nhưng ở Tương thành nàng mất đi năng lực khống chế này, hắn biết được điểm này là đủ rồi.

Xe vẫn đi về phía trước, chạy không bao lâu, phía trước lại xảy ra đại chiến giữa rắn và người, đường quốc lộ bị chặn đến chặt như nêm cối, nhìn dáng vẻ kia, càng đi về Tương thành, người ở cuối đội ngũ của Đường Kiến Quân tụt lại càng nhiều.

Đội ngũ của người đàn ông ăn mặc punk style kia cũng đang bị chặn ở phía trước, bọn họ dùng súng máy quét đám rắn ở quốc lộ, thanh âm của súng máy, vang vọng khắp thiên địa.

Mắt thấy xe qua không được, phía sau đám tang thi còn đang đuổi theo, Chiến Luyện mắng một tiếng, quay đầu lại, nhìn An Nhiên ngồi ở phía sau, nói:

"Vợ à, ngươi nhìn đứa nhỏ, đừng xuống xe, không có việc gì a, đừng sợ!"

Nói xong, hắn đi xuống xe, một tay chống lên nóc xe, nhảy một cái, trèo lên xe, phi dao tròn quanh thân cấp tốc bay múa chuyển động, cắt đám rắn quanh đó.

An Nhiên lặng lẽ hé mở cửa xe một chút, cái viên thực vật mập mạp đầy gai nhọn kia lăn xuống xe.

Nó thật cao hứng, chính mình lăn đến thổ nhưỡng ven đường, bộ rễ ngắn ngủn máu trắng kia, đâm vào nền đất, nó đứng xuống, sau đó lắc lư gai nhọn quanh thân, đi ăn đám rắn biến dị bò ngang qua.

-------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện