Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 456


trước sau

451. Lập tức sẽ phát nổ

Tuy rằng trong lòng Phủ Tử có chút tức giận nhưng cũng minh bạch, về mặt đạo lý thì bọn họ thực sự đã thua, vì thế hắn chỉ có thể nhả ra một chữ "ngươi..." rồi dừng lại trừng mắt tức giận nhìn Chiến Luyện, một chữ tiếp theo cũng không nói ra được.

Đại trượng phu có mối thù giết cha đoạt vợ là không độ trời chung, nếu đến vợ cũng bị đoạt mất mà không hận thù thì thật uổng là đàn ông.

Vào lúc này, cây mây đã bò lên đầu bức tường kim loại của Chiến Luyện, mọi người người nhìn lên trên đỉnh đầu, nhìn cây mây kia mọc một mầm xanh, nở hoa, đóa hoa giống như loại hoa màu đỏ mà Phủ Tử nói lúc trước, giống bách hợp, rồi lại giống như hoa sen nhiều tầng, đóa hoa đang ở đầu tường mở ra nhụy hoa màu đỏ tươi.

An Nhiên đang chui đầu vào trong lòng ngực Chiến Luyện, hôn hôn thân thân lên khuôn mặt nhỏ của Oa Oa, đứa nhỏ ha ha ha cười, dùng bàn tay nhỏ chụp chụp lên khuôn mặt An Nhiên, phảng phất như việc một hai giờ không gặp ma ma đối với nàng không có ảnh hưởng gì lớn.

Đột nhiên, trong lòng An Nhiên cảm thấy một tia bi phẫn, cảm xúc phẫn nộ chợt lóe lên trong đầu nàng, nhưng ấn tượng phi thường phi thường nồng đậm khắc sâu vào trong đầu.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn một gốc hồng liên đỏ tươi trên đầu tường kia, mở to hai mắt nhìn!

Tức giận, bạo ngược, hủy diệt, huyết tinh.... Toàn bộ cảm xúc đều truyền ra từ đóa hồng liên này!

Nó ở đầu tường đóng mở nhụy hoa, giống như khiêu khích An Nhiên, đây cũng là một đóa hoa biến dị.

Nhưng cảm xúc của nó so với Cầu Gai Béo dưới chân An Nhiên thì càng bá đạo hơn, càng hung tàn hơn, nếu so sánh Cầu Gai Béo như một tiểu hài nhi ngoan ngoãn thì đóa hoa biến dị này không thể nghi ngờ là phản nghịch, tâm lý có vấn đề hơn nữa là cái loại mà sau khi lớn lên xác định vững chắc sẽ đi vào trại cải tạo.

Ở nó có một loại oán hận, phát ra từ đáy lòng, rào rạt mà tới, làm Cầu Gai Béo dưới chân An Nhiên run lẩy bẩy, nó kề sát vào gót chân An Nhiên không dám làm gì lỗ mãng.

Một đoàn cầu lửa đánh lên đầu tường, đóa hoa biến dị màu đỏ kia lập tức khô héo, cây mây cũng loạng choạng rơi xuống, đó là hỏa cầu của Lạc Phi Phàm đang trợ giúp.

Một tay Chiến Luyện bảo vệ Oa Oa trong lòng ngực, một tay ôm lấy đầu vai của An Nhiên, vung ra loan đao giống trăng tròn kia ra mở đường, mang theo vợ con chạy về hướng Lạc Phi Phàm.

"Không tốt rồi!"

Phủ Tử ngửi thấy mùi xăng càng ngày càng nồng đậm trong không khí, đối với Trương Bác Huân đang bò lên từ mặt đất nói:

"Cái dị năng giả hệ hỏa của bọn họ đang phóng lửa, chúng ta đi mau thôi."

Trương Bác Huân nhấp môi gật đầu, cùng với Phủ Tử chạy theo sau Chiến Luyện.

Mà Vương Uy vẫn còn đang khuyên bảo Từ Lệ Nhi:

"Lệ Lệ, chúng ta đi mau, đi mau, xe này lập tức sẽ phát nổ."

Từ Lệ Nhi khóc lóc, gật đầu, duỗi tay nắm lấy tay Vương Uy, sau lại rụt về một chút, sợ hãi nói:

"Nhưng ta rất sợ, A Uy, bên ngoài rất nguy hiểm!"

"Ngươi ở lại trong xe càng nguy hiểm!"

Vương Uy gấp đến độ muốn phát hỏa, hắn chui vào trong xe, bắt được một cái chân của Từ Lệ Nhi kéo nàng ta ra bên ngoài.

"A, a không cần, A Uy không cần, ta không cần đi ra ngoài! Ta hận ngươi, ta hận ngươi."

Từ Lệ Nhi bị tóm chân liều mạng đá Vương Uy, nàng ta đạp cả vào mặt hắn nhưng vẫn bị Vương Uy với một thân mồ hôi kéo ra được, hắn bắt nàng ta đứng lên.

Rồi nghiêng đầu thấy, gần nơi chiếc xe bị lật úp có mấy cột điện bị đâm gãy, mấy sợi dây điện đang đong đưa rồi phát ra tiếng "roẹt roẹt" tựa như chúng vẫn còn dòng điện đang chạy, Vương Uy gấp đến muốn chết, nào có thể quản được Từ Lệ Nhi có hận hắn hay không, trực tiếp ôm nàng ta lên chạy.

"Phanh" một tiếng, tiếng nổ vang lên ở ngay phía sau lưng Vương Uy, hắn bảo vệ Từ Lệ Nhi trong ngực, hai người bị sức ép của vụ nổ đánh vào người, bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, Từ Lệ Nhi bị hắn đè dưới thân.

---------------------------

452. Đi không được

An Nhiên chạy ở đằng trước được Chiến Luyện che chở không bị vụ nổ lan đến, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Uy ngã trên mặt đất, hắn vẫn không nhúc nhích mà người nằm dưới được hắn che chở lại đẩy thân mình hắn ra, trước khi bị dây mây quét tới nhổm người dậy, chạy, đúng bỏ chạy.....!

Từ Lệ Nhi kia thế nhưng vứt bỏ Vương Uy một mình chạy?!!!

Trong lòng An Nhiên từng đợt lạnh lùng, quay đầu lại, vứt năng lượng dị năng ra ngoài!

Nàng không nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy, chưa chắc người vứt bỏ nhân tính mới có thể sống sót ở mạt thế này.

Con người Vương Uy không tồi, không chỉ có tình có nghĩa, thời khắc mấu chốt cũng không mất đi bản tâm, hắn dựa vào cái gì mà vì một Từ Lệ Nhi, mà chết ở nơi này?!!!

Trong lòng nàng không phục, đối với Từ Lệ Nhi kia không phục, đối với thế đạo này không phục, đối với những người không có nhân tính đáng ghê tởm càng không phục!

Có lẽ cảm xúc trong lòng quá mức phẫn nộ, năng lượng nàng vứt ra có chút nhiều, dây mây chung quanh đang diễu võ dương oai bò về phía Vương Uy giống như bị ấn nút tạm dừng, từng cây từng cây đứng im trong không trung.

Trương Bác Huân đang chạy vội về phía sau An Nhiên và Chiến Luyện cũng nhìn nàng thật sâu, sau đó xoay người, cùng với Phủ Tử đỡ lên Vương Uy đang nằm trên mặt đất, vội vàng chạy về phía bọn họ.

Chiến Luyện vẫn còn chạy trước mở đường, Lạc Phi Phàm tiếp ứng Chiến Luyện, nếu xe đã nổ, hắn không còn gì để cố kỵ, phóng hỏa khắp nơi.

Mà sau lưng Trương Bác Huân, cây mây bị tạm dừng kia không quá vài giây sau đã phục hồi lại, ở không trung quần ma loạn vũ.

Mấy người bọn họ chạy đến chết khiếp rốt cuộc cũng hội hợp được với Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện nhét An Nhiên vào thùng xe, mình thì cũng ôm Oa Oa ngồi xuống, vỗ vỗ lưng ghế của Lạc Phi Phàm phía trước.

"GO GO GO, đi mau!"

Lạc Phi Phàm không quay đầu lại, thái dương vài giọt mồ hôi chảy ra, chỉ vào kính chiếu hậu.

"Đi không được rồi!"

An Nhiên và Chiến Luyện đồng thời quay đầu lại, thấy phía sau thùng chiếc xe tải, một cây  mây khổng lồ đang không ngừng sinh trưởng, rễ của nó thô to đến như thế nào a???

Làn đường rộng có thể dành cho 6 chiếc xe chạy, nó đã chiếm một nửa, còn lại tất cả đều là bộ rễ trải dài trên mặt đất.

Xác thực mà nói, cái cây này không ngừng sinh trưởng, kỳ thật chính là vô số căn cây mây xoắn vào với nhau, tạo thành một cái cây càng ngày càng thô to, cành lá của nó mọc vô số mầm xanh, chúng nở hoa, những đóa hoa huyết hồng, oán khí che trời, phảng phất như không đem thân xác mấy người trong chiếc xe kia vặn xoắn bóp nát hủy cốt nhập bụng thì không bình ổn oán khí của chúng nó!

Không biết tại sao lại oán hận như vậy!

"Chạy về hướng bên cạnh."

Chiến Luyện vỗ vỗ lưng ghế của Lạc Phi Phàm, Lạc Phi Phàm vòng một vòng tay lái, nhấn mạnh chân ga, lái xe, trực tiếp vọt vào cửa kính ven đường, đó là một cửa hàng áo cưới, có rất nhiều ma-nơ-canh bằng nhựa mặc áo cưới, chúng bị đâm lăn lóc đổ ngã đầy đất.

Trên áo cưới thuần trắng có đính những viên đá quý lấp lánh bị bánh xe nghiền áp qua, trên lụa mỏng để lại những vệt bánh xe đen thui đầy bùn đất, Lạc Phi Phàm vừa mới dừng ổn xe thì chiếc xe vận tải phía sau cũng vọt vào, theo sau là Từ Lệ Nhi cũng chạy vào, còn có Phủ Tử và Trương Bác Huân đang vác Vương Uy.

Chiến Luyện ôm Oa Oa nhảy xuống xe, vung tay lên, từng tấm kim loại dựng lên che lấp những ô cửa kính, không một khe hở, tức khắc toàn bộ cửa hàng tối sầm xuống, duỗi tay không thấy năm ngón.

Trời bỗng tối sầm, Oa Oa không thích, mở miệng khóc lên:

"Ma ~~ oa oa oa."

-----------------------

453. Nhìn cái gì mà nhìn

An Nhiên nghe vậy, "Ai" một tiếng, sờ soạng ra xe, hướng tới thanh âm của Oa Oa mà đi, trong bóng tối, tay nàng bị cầm lấy, cảm giác quen thuộc khiến nàng yên tâm, đây là bàn tay Chiến Luyện.

"Đừng khóc, ma ma ở chỗ này a, đừng khóc."

Trong tiếng an ủi của An Nhiên, một ngọn lửa trong bóng đêm bốc cháy, ngọn lửa nhảy lên trong lòng bàn tay Lạc Phi Phàm, mà bên ngoài cửa bị phong kín, thanh âm những dây mây biến dị đang đánh vào bức tường kim loại.

Chiến Luyện lại dựng thêm một tầng kim loại, tay hắn vẫn nắm chặt tay An Nhiên, Oa Oa trong lòng ngực hắn vươn bàn tay nhỏ, tựa hồ như muốn An Nhiên ôm, rầm rì rúc vào ngực An Nhiên, nhìn dáng vẻ này là đói bụng.

Chiến Luyện đem Oa Oa thả ra, để An Nhiên ôm Oa Oa đi vào trong góc cho Oa Oa bú sữa, sau đó nhìn thoáng qua vài người trong cửa hàng áo cưới này, hắn đi tới bên người Lạc Phi Phàm, thương lượng đối sách với hắn.

Trong tiệm này, trừ bỏ một nhà ba người nhà Chiến Luyện ra thì thêm Lạc Phi Phàm, còn có Vân Đào, Hằng Hằng, Tiểu Bạc Hà, Triệu Như, Lương Tử Ngộ, ngoài ra còn có Từ Lệ Nhi, Vương Uy, Trương Bác Huân cùng Phủ Tử.

Lúc này Triệu Như đang chỉ huy Trương Bác Huân cùng Phủ Tử, đỡ Vương Uy lên một cái bàn, Lương Tử Ngộ thì vội vàn từ xe tải lấy ra một hòm thuốc, động tác khá thành thạo mở ra, cùng với Triệu Như cắt mở quần áo phía sau lưng Vương Uy, chuẩn bị trị liệu cho hắn.

Lương Tử Ngộ nếu đã là bạn học đại học của Triệu Như tất nhiên là hắn cũng học y, chẳng qua khi mạt thế tới, hắn thức tỉnh dị năng lực lượng, từ một bác sĩ nháy mắt biến thành một chiến sĩ, hiện tại lực đạo của hắn quá lớn, cũng không thích hợp để phẫu thuật cho người bệnh, sợ nhẹ nhàng run tay một cái, cũng có thể xé toang thân thể của người bệnh.

Lạc Phi Phàm thả một hỏa cầu phía trên bàn Vương Uy đang nằm bò để chiếu sáng, ngọn lửa treo trên không còn bản thân hắn thì đứng ở bên cạnh xe, thương lượng đối sách tiếp theo với Chiến Luyện, sau đó lại gọi thêm Vân Đào, ba người cùng nhau thương lượng.

Tiểu Bạc Hà nắm chặt tay Hằng Hằng xuống xe, đến bên người An Nhiên ngồi xuống, An Nhiên ngồi trong một góc, trong lòng ngực ôm Oa Oa còn đang bú sữa hăng say, mà Từ Lệ Nhi kia thì ngây ngốc ngồi cách đó không xa, nhìn Vương Uy dưới ngọn lửa.

Trong phút chốc, Từ Lệ Nhi khóc lên, cúi đầu, cong người, ngồi dưới đất, khóc đến thương tâm.

"Ngươi không đi xem bạn trai ngươi hay sao?"

An Nhiên hơi hơi híp mắt, trong bóng đêm mờ mờ chỉ có thể nhìn được hình dáng của khuôn mặt Từ Lệ Nhị.

Nàng cố ý nói như vậy, vốn dĩ chuyện của hai người này, kỳ thật cũng không quan hệ gì tới An Nhiên, nhưng Từ Lệ Nhi ngồi gần nàng như vậy, lại ở chỗ này khóc đến lê hoa đái vũ, cho nên nàng mới cố ý nói vậy để đuổi Từ Lệ Nhi ra.

Nàng ta lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên, cắn môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ cầu xin đáng thương.

Cầu xin cái gì đâu?

An Nhiên bế lên Oa Oa đã ăn sữa xong, dựng đứa nhỏ dậy, vỗ vỗ lên lưng để đứa nhỏ nấc sữa rồi đứng dậy, nhìn xuống Từ Lệ Nhi, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, làm người khác ghê tởm."

Vô luận trong ánh mắt nàng ta có ý tứ gì, đều không có bất luận quan hệ gì với An Nhiên, trên thực tế, hiện tại tâm tình An Nhiên khá tốt, nếu đụng phải lúc tâm tình nàng kém, nàng đảm bảo sẽ quăng Từ Lệ Nhi này ra ngoài!

Còn nhìn nàng, nhìn cái gì mà nhìn?

An Nhiên thập phần ghét bỏ xoay người lại, ôm Oa Oa muốn đi về phía Chiến Luyện thì Trương Bác Huân đang ngồi dưới đất bỗng nhiên đứng dậy, chặn đường đi của nàng, An Nhiên ngẩng đầu, lạnh mặt nhìn hắn:

"Có việc gì?"

--------------------------------

454. Ngươi có thể khống chế thực vật biến dị phải không?

"Ngươi có thể khống chế thực vật biến dị phải không?"

Trương Bác Huân nhìn An Nhiên, hỏi ra điều hắn muốn hỏi, mà khi lời ra đến miệng thì kỳ thật trong nội tâm hắn cũng đã xác định 8 9/10 rồi, khi vừa mới bắt cóc An Nhiên, đám cầu gai đầy đất đang chạy loạn, hay vừa rồi An Nhiên phóng thích năng lượng làm cây mây biến dị tạm dừng ở không trung, đều nói cho Trương Bác Huân biết, An Nhiên có thể khống chế được thực vật biến dị!

"Đúng thì thế nào?"

Trả lời Trương Bác Huân không phải là An Nhiên, mà là Chiến Luyện, hắn bỏ mặc Lạc Phi Phàm đi tới đây đứng chắn trước mặt An Nhiên, trong mắt hắn tràn ngập sát ý, lại hỏi một câu:

"Không phải thì thế nào?"

Đột nhiên Trương Bác Huân nhìn thẳng vào đôi mắt của Chiến Luyện, cảm xúc hắn rất kích động, thanh âm không tự giác lớn chút.

"Nếu nàng thật có thể khống chế thực vật biến dị, thì bọn người thủ trưởng được cứu rồi!"

"Cút đi TMD"

Chiến Luyện nổi giận, không thể nhịn được nữa, vung một nắm đấm ra trực tiếp đánh lên mặt của Trương Bác Huân, mà Trương Bác Huân kia cũng là dị năng giả hệ kim, đồng dạng cũng lăn lê bò lết ở trong quân đội, vì vậy lập tức cùng Chiến Luyện triền đấu, không quá hai chiêu đã bị Chiến Luyện đánh đến thất thế, rống lớn nói:

"Các ngươi không thể ích kỷ như vậy, An Nhiên, cùng với thủ trưởng còn có rất nhiều rất nhiều người mẹ mang theo hài tử giống ngươi, có đứa nhỏ còn nhỏ hơn so với con gái ngươi, ngươi đến cứu họ đi, ngươi đến đi."

An Nhiên ôm Oa Oa lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn Chiến Luyện đang treo Trương Bác Huân lên đánh, ôm Oa Oa mơ màng sắp ngủ, xoay người lên xe.

Trương
Bác Huân nói đúng, nàng có thể khống chế được thực vật biến dị, nhưng chỉ có thể khống chế được Cầu Gai Béo mà thôi, vừa rồi nàng không biết vì sao có thể làm cho dây mây biến dị tạm dừng hai giây, hiện tại Trương Bác Huân bảo nàng đi cứu những cô nhi quả phụ kia, nhưng mà nàng lấy cái gì đi cứu? Chỉ bằng năng lực khống chế thực vật biến dị của nàng sao?

Kỳ thật An Nhiên cũng muốn cứu, nàng ẩn ẩn cảm thấy những cây mây biến dị trong Tương thành này, cùng những bông hoa biến dị kia có chút quan hệ tới mình, cho nên nàng đã gieo mầm tai họa, nàng có trách nhiệm thu thập cái cục diện rối rắm này.

Nhưng thực lực nàng hiện giờ chỉ có thế này, trước mắt nàng căn bản không có năng lực đi cứu những người khác, việc này thật sự cần bàn bạc kỹ hơn, chứ không phải giống như Trương Bác Huân kêu nàng đi thì nàng liền ngu xuẩn đâm đầu đi về phía trước.

Thế giới thực vật, Trương Bác Huân không hiểu.

Sau đó ngoài cửa sổ xe, Chiến Luyện vẫn còn đang đánh Trương Bác Huân, An Nhiên đem Oa Oa đã ngủ say đặt vào nôi an toàn, lúc này mới đi ra, đi tới chỗ Chiến Luyện, nói:

"Chiến Luyện, ngươi đừng đánh hắn, mang hắn lại đây, ta muốn nói với hắn một việc!"

Vừa dứt lời, Trương Bác Huân liền ăn mấy đấm của Chiến Luyện sau đó bị Chiến Luyện nhấc một tay đưa đến trước mặt An Nhiên, An Nhiên xụ mặt nhìn Trương Bác Huân nói:

"Ta không hỏi ngươi vì sao lại làm việc thương tổn đến ta và con gái ta nữa, hiện tại là được rồi, trước tiên ta báo với ngươi một tiếng, không sai, ta có thể không chế được thực vật biến dị, nhưng thực vật biến dị của ta chỉ giới hạn trong Cầu Gai Béo! Vừa rồi những dây mây đó vì sao sẽ dừng lại, ta không biết!"

Dưới chân nàng Cầu Gai Béo đang lăn lộn, gai nhọn cứng rắn, lăn trên mặt đá cẩm thạch phát ra những âm thanh "lách cách lách cách" nhỏ vụn.

Tất cả mọi người không nói chuyện, Triệu Như cũng lạnh lùng nhìn Trương Bác Huân, động tác bôi thuốc cho Vương Uy cũng không dừng lại.

Vương Uy nằm phía dưới kia, nhìn dáng vẻ sắp không được, hắn đã khí ra thì nhiều khí vào thì ít, hiện tại bôi thuốc cho hắn kỳ thật cũng chỉ lãng phí thuốc mà thôi.

----------------------------------------

455. Nói điều kiện đi

Bất quá chung quy là một cái mệnh, tuy rằng Vương Uy còn đang kéo hơi tàn, nhưng vẫn không thể từ bỏ trị liệu cho hắn.

Cho nên Triệu Như và Lương Tử Ngộ vẫn đang cứu giúp hắn.

Chỉ nghe được thanh âm thanh lãnh của An Nhiên vang lên.

"Tương lai thế nào, ta cũng không biết, chờ ta xác định có thể thu thập được đám thực vật biến dị trong Tương thành ta sẽ cố gắng để chuyện này chấm dứt, nhưng hiện tại ta khẳng định sẽ không theo ngươi đi cứu người, ta cũng chỉ là một người đang chạy nạn, ta cũng đang giãy giụa cầu sinh, thậm chí ta cũng phải dựa vào đàn ông mà sống, chính ta còn tự thân khó bảo toàn, ngươi làm cho ta giống ngươi có tinh thần hy sinh phụng hiến tất cả, ta không làm được."

Sau đó, nàng chỉ vào bức tường kim loại đã đóng kín kia, nói với Trương Bác Huân:

"Xem ở phần vì ngươi nóng vội cứu người, ta sẽ không giết ngươi, ta nghĩ ngươi là một phần tử nguy hiểm vì tránh cho ngươi lại bắt cóc con gái của ta dùng để uy hiếp ta, thỉnh ngươi rời đi."

Cái gọi là đạo bất đồng khó lòng hợp tác, lúc chạy nạn vừa rồi quá rối loạn, toàn bộ những người An Nhiên thích hay không thích đều chạy vào trong cửa hàng, nàng cũng không có cơ hội ngăn cản.

Hiện tại, mọi người đã dàn xếp xong, như vậy ở nơi này, tự nhiên là cường giả vi tôn, người có thực lực thì có tiếng nói, An Nhiên mời Trương Bác Huân rời đi, quét sạch mọi sự uy hiếp có thể ảnh hưởng đến mình, cũng không có gì đáng trách.

Nói đến những cô nhi quả phụ kia, có đứa nhỏ còn nhỏ hơn so với Oa Oa, điểm đó tất nhiên đáng giá cho mọi người đồng tình, An Nhiên nếu có thể vung bàn tay lên  khiến cho những thực vật biến dị kia rời xa cô nhi quả phụ vậy nàng xác định vững chắc sẽ làm như vậy, nàng không phải người thấy chết mà không cứu. Nhưng điều mấu chốt là An Nhiên không có năng lực như vậy, dựa theo ý tứ của Trương Bác Huân, An Nhiên có thể liều một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của mình một chút, nhưng nàng không có cảm đảm! Nàng không có biện pháp mặc kệ Oa Oa, lấy tính mệnh của mình đi cứu những hài tử của người khác.

Nữ tử vốn yếu đuối, 'vi mẫu tắc cương', ai mà không phải từ một người phụ nữ bình thường tay không thể xách nặng vai không thể khiêng nặng nhu nhược như vậy chứ?

Cho nên vì đứa nhỏ của mình, những người mẹ kia cũng nên nghĩ cách tự cứu mình đi, chờ An Nhiên tới cứu sao? An Nhiên chính là liều mạng hết thảy, còn cứu được hay không thì là chuyện khác.

Trương Bác Huân yên lặng nhìn An Nhiên, nhìn đôi mắt nàng, sau đó rũ mục, không rời đi, chỉ nói:

"Nói điều kiện đi, ta biết ngươi có biện pháp, chỉ cần ngươi chịu đi cứu người, vô luận ngươi có điều kiện gì, ta đều đáp ứng."

"Không có điều kiện gì để nói với ngươi, ta không cứu được!"

Nhìn Trương Bác Huân như vậy, An Nhiên thu tay lại, xoay người đi, không hề phí lời nữa, đi vào trong xe nghỉ ngơi.

Chiến Luyện đẩy Trương Bác Huân một phen, đem hắn đẩy đến bức tường, tự động bức tường mở ra một cánh cửa, Trương Bác Huân lảo đảo một cái, đôi mắt thanh triệt vẫn nhìn chằm chằm An Nhiên ngồi trong chiếc xe kia, bị Chiến Luyện đẩy ra cửa.

Tiếp theo là Phủ Tử.

Sau khi hai người đều bị quăng ra ngoài, toàn bộ cửa hàng áo cưới an tĩnh rất nhiều, Chiến Luyện tiếp tục thương lượng đối sách với Lạc Phi Phàm và Vân Đào, Trương Bác Huân ở ngoài cửa vẫn đứng tại chỗ, phía sau hắn cây mây biến dị đã tràn lan, Phủ Tử thấy thế kéo hắn một chút.

"Bác Huân...."

Đỉnh mày anh tuấn của hắn rũ xuống, một bức tường đồng mọc ra, cản trở đám dây mây biến dị đang muốn dây dưa, sau đó đột nhiên hắn tiến đến, nâng đôi tay, đấm lên bức tường kim loại của tiệm áo cưới.

"An Nhiên, An Nhiên, ngươi ra đi, ngươi ra đi, cùng ta đi cứu người, An Nhiên!!!"

"Bác Huân, Bác Huân, ngươi bình tĩnh một chút đi!!!"

Phủ Tử thấy Trương Bác Huân như vậy, nhịn không được duỗi tay kéo hắn, Trương Bác Huân xoay ngươi, đẩy Phủ Tử đang lôi kéo hắn ra, tiếp tục đấm vào bức tường gào rống tên An Nhiên.

---------------------------------

456. Liên quan gì đến vợ của ta

Bộ dạng điên cuồng kia làm Phủ Tử không nhìn thêm được, hắn kéo một cái, đem thân thể Trương Bác Huân xoay lại, vung một nắm đấm đánh vào mặt Trương Bác Huân, giận dữ hét lên:

"Trương Bác Huân, không có người giống như ngươi, yêu Đường Ti Lạc đến tẩu hỏa nhập ma đi, ngươi để An Nhiên một người mẹ còn mang theo hài tử như thế nào có thể theo ngươi mạo hiểm? Ngươi nói ai ích kỷ, chính ngươi đây cũng quá ích kỷ đi."

Phủ Tử nhận thức Trương Bác Huân rất nhiều năm, hắn giống như Trương Bác Huân, sau khi nhập ngũ vẫn luôn đi theo Đường Kiến Quân, cho nên đối với sự si tình của ai kia, hắn là người minh bạch nhất.

Người đàn ông này yêu đến thâm trầm, yêu đến ẩn nhẫn, ai cũng không rõ đến tột cùng vì sao hắn yêu Đường Ti Lạc như vậy? Ngay cả Đường Kiến Quân cũng không rõ.

Cũng giống như tất cả mọi ngươi không thể hiểu được, rốt cuộc vì sao Đương Ti Lạc lại thích Lạc Phi Phàm, ngay cả Lạc Phi Phàm đều không rõ.

Nhưng yêu chính là yêu, ái tình trên đời này, nếu mỗi phần đều có thể hiểu rõ đều cầm giữ được, thì sẽ không có nhiều người lâm vào tình trường vô pháp tự kềm chế như vậy.

Phủ Tử cùng Trương Bác Huân tìm được đường sống trong chỗ chết, mà chuyện đầu tiên Trương Bác Huân làm chính là tìm Chiến Luyện ở khắp nơi, muốn kéo Chiến Luyện cùng hắn đi cứu người.

Vì thế hắn không tiếc lấy súng chỉ vào một đứa nhỏ mới có hơn 4 tháng tuổi, uy hiếp một người mẹ!

Nói hắn không điên rồi, thì còn ai điên cuồng hơn???

Phủ Tử thật sự nhìn không được nữa, lúc trước hắn giúp đỡ Trương Bác Huân bắt cóc An Nhiên, điều này còn chưa tính, rốt cuộc bọn họ muốn Chiến Luyện đi liều mạng, nhưng hiện tại người liều mạng kia đã thay đổi, đổi thành An Nhiên, mà An Nhiên còn phải chiếu cố một đứa nhỏ đâu.

Trương Bác Huân bị Phủ Tử đánh một quyền, đầu đều bị đánh nghiêng, gương mặt kim cương bất hoại bị thương, ngã ngồi trên mặt đất, giống như sống không còn gì luyến tiếc, biểu tình hoàn toàn suy sút xuống.

Trong cửa hàng áo cưới, Chiến Luyện đang ngồi ở bên chiếc bàn, trong ánh lửa mỏng manh nhìn Lạc Phi Phàm, lại nhìn Vân Đào, sau đó chỉ vào Lạc Phi Phàm hỏi:

"Có chuyện gì nói đi?"

Lạc Phi Phàm muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói:

"A Luyện, ngươi cũng đừng trách Trương Bác Huân, kỳ thật ta cũng có ý muốn đi cứu Đường thúc."

Không nói cái khác, Đường Kiến Quân là người nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, trong quá trình tòng quân sống cuộc sống quân đội, hắn được ông dìu dắt rất nhiều mới có Lạc Phi Phàm hôm nay.

Cho nên tích thủy chi ân dùng dũng tuyền tương báo, nếu Đường Kiến Quân vẫn còn tốt thì hắn có thể tự do tự tại đi theo Chiến Luyện khắp nơi, nhưng hiện tại Đường Kiến Quân gặp nguy cơ, Lạc Phi Phàm không thể ngồi xem mặc kệ được.

Nhưng mà thực lực của bọn họ có như vậy, làm sao quản được. Lạc Phi Phàm cũng hiểu!

Chiến Luyện gật gật đầu, lại nhìn về phía Vân Đào, vẻ mặt hắn đạm bạc, thấy Chiến Luyện nhìn qua, thì phát biểu ý kiến của chính mình.

"Vợ ngươi có thể khống chế được thực vật, trước kia chỉ có thể khống chế được thực vật bình thường, nhưng hiện tại tựa hồ có thể khống chế được một ít thực vật biến dị, nhưng ngươi liền tính toán đem vợ ngươi đưa vào hố lửa như vậy sao?

"Liên quan gì đến vợ của ta?" Chiến Luyện nghiêng đầu nhìn Vân Đào.

"Nàng muốn đi cứu, lão tử còn không cho đâu!"

Sau đó Chiến Luyện thanh thanh yết hầu, nhìn hai người Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào, duỗi tay, nói lời thấm thía đồng thời vỗ vỗ bả vai hai người.

"Mặc kệ nói như thế nào thì trước khi chúng ta quyết định đi cứu người khác, trước phải tự cứu mình đã, vì sao chúng ta bị lưu lạc đến nông nỗi này? Bị nhốt ở đây? Bởi vì chúng ta không có đủ thực lực."

Sau đó Chiến Luyện giơ tay lên, hào khí vạn trượng tỏa ra.

"Thế lực, là điều căn bản quyết định hết thảy!"

Lời này cũng có lý!

Lạc Phi Phàm và Vân Đào đều gật đầu, trong xe, An Nhiên đang nghe lén không tự giác cũng gật gật đầu.

---------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện