Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 464


trước sau

461. Tra nữ này.

Cây mây biến dị vẫn đang sinh trưởng, bộ rễ ngầm càng ngày càng thô, thô đến mức muốn chui ra khỏi mặt đất, rễ của nó chia thêm nhánh thứ hai rồi nhánh thứ ba ..... chúng nó loanh quanh lòng vong đan xen nhau, nghe theo mệnh lệnh của An Nhiên, vây lại toàn bộ cửa hàng áo cưới, xô đẩy đồng loại của chúng nó, chiếm chỗ của đồng loại, sử dụng tài nguyên dưới nền đất.

Tuy rằng cây mây biến dị không ăn đồng loại, nhưng muốn đồng loại nhường chỗ thì có rất nhiều phương thức, ví dụ như dưới sự xúi giục của An Nhiên, chúng chiếm lấy địa bàn của mình, làm những cây khác không có địa bàn để chiếm, đó chính là một biện pháp hữu hiệu để bức lui đám dây mây hư hỏng.

Thế giới của thực vật biến dị không có người nào có thể hiểu rõ, An Nhiên bất quá cũng chỉ mở ra một cái khe hở trước cánh cửa to lớn này, để nhìn thoáng qua trong đó một chút thôi.

Cây mây hư hỏng dưới nền đất rất nhiều, nhưng thực vật muốn sinh trưởng tốt thì yêu cầu đất đai, ánh mặt trời cùng với nước, dây mây tốt của An Nhiên được Triệu Như tưới nước, cho nên chúng phát triển nhanh hơn rất nhiều so với những dây mây hư hỏng kia, nếu lại có chút huyết nhục vào, có phải chúng sẽ phát triển càng nhanh hay không?

An Nhiên quay đầu, nhìn về Trương Bác Huân cùng Phủ Tử, ánh lục quang trong mắt lóe lên, sau đó quay đầu đi, Trương Bác Huân ăn không được, còn con người của Phủ Từ thoạt nhìn thì vẫn còn lương tâm, cũng không đáng chết.

Bởi vì tâm tư của An Nhiên, cây mây biến dị nở vài đóa hoa huyết hồng, tuy rằng nó đã mọc đủ  dài nhưng cũng không tiến hành công kích Trương Bác Huân cùng Phủ Tử, nó chỉ tìm kiếm những sinh vật biến dị ẩn dấu sâu trong lòng đất để ăn, có chút còn hơn không.

Trong chốc lát, Chiến Luyện thấy trên tường của cửa hàng áo cưới đều đã được cây mây biến dị của An Nhiên xâm chiếm hết liền an tâm, hắn tạo ra ba cái loan đao lớn, mỗi cái dài chừng 2 mét, rộng 1 thước, ba cây loan đao ghép vào nhau, bắt đầu xoay tròn bay trên không, giống như lưỡi dao của máy xay sinh tố!

Trương Bác Huân thấy thế cũng học theo phương pháp của Chiến Luyện, cũng làm ra một cái lưỡi dao của máy xay nhỏ hơn Chiến Luyện, xoay tròn đẩy về phía trước, đem những cây mây nhào đến cắt thành từng đoạn từng đoạn, trên mặt đất tràn ngập thứ chất lỏng màu xanh hồng.

Tiểu Bạc Hà lại chạy ra, trong tay cầm hai viên tinh hạch màu xanh lục bảo, giao cho An Nhiên.

Triệu Như còn đang không ngừng thả nước vừa thấy vậy, lại ai thán một tiếng, ánh mắt u oán nhìn An Nhiên, một cây mây biến dị đã khiến cho nàng ăn không tiêu, giờ lại đến hai cái nữa....

"Vất vả."

An Nhiên sờ sờ đầu Tiểu Bạc Hà, lôi kéo Lương Tử Ngộ làm hắn đạp vỡ hai khối gạch tìm thổ địa, đem hai viên tinh hạch trong tay trồng xuống.

Đối với hoàn cảnh phụ cận nàng đã khôi phục một chút ít không chế, nàng biết loại tinh hạch màu xanh này kỳ thật thập phần khó lấy được, một viên tinh hạch nằm trong một cái hoa cầu,  một cái hoa cầu thì sinh trưởng một cây mây, mà cây mây thì tỏa ra bốn phương tám hướng, cây kia có thể lớn mãi lớn mãi.

Cho nên cây mây biến dị nhìn rất khổng lồ, số lượng rất nhiều nhưng kỳ thật dưới nền đất chúng nó chỉ thuộc về một cái hoa cầu mà thôi.

Như vậy, có phải bên trong toàn bộ thực vật biến dị đều sẽ có một viên tinh hạch màu xanh lục bảo đúng hay không?

Không tự giác An Nhiên hướng ánh mắt xuống viên Cầu Gai Béo ở ngay sát dưới chân.

Phảng phất như phát giác được ý đồ của An Nhiên, Cầu Gai Béo tức giận đến nỗi gai nhọn trên người đều run lên, nó vì An Nhiên mà rời đi thổ địa yêu quý của mình, An Nhiên thế nhưng muốn đánh chủ ý lên tinh hạch của nó, cái tra nữ này! a a a a a!

An Nhiên cười cười, cảm nhận được sự phẫn nộ của Cầu Gai Béo, lại phát chút đường cho nó, giống như đang trấn an một tiểu hài tử, bình ổn lại tâm linh nhỏ bẻ đang bị tổn thương kia, đánh mất đi ý tưởng muốn mổ Cầu Gai Béo.

Hiện tại viên Cầu Gai Béo dưới chân nàng này, cũng không phải viên lúc trước trồng ở ngoài thôn Thiết Ti, mà là một cư dân trong đám thực vật đầy gai nhọn kia.

--------------------------------

462. Tiêu hao tinh thần

Nghĩ đến thực vật đầy gai nhọn ăn nhiều động vật biến dị như vậy, lại phân chia bộ rễ mấy lần, sinh ra vô số đời con đời cháu, nó thăng cấp nhiều lần như vậy, hình thể đã lớn đến không giống bình thường, cũng không thích hợp để theo An Nhiên chạy ngược chạy xuôi nữa.

Thực vật cũng không thích chạy qua chạy lại, nếu không phải An Nhiên cần lấy một viên hạt giống, mạnh mẽ triệu hoán một con Cầu Gai Béo thì bé cầu Gai này sẽ không theo nàng chạy đến bên trong Tương thành.

Cho nên phải đối xử với Cầu Gai Béo dưới chân tốt một chút đi, vạn lần không thể đánh chủ ý lên tinh hạch trong thân thể nó.

Lại nghĩ đến Tiểu Bạc Hà có thể lấy ra được 3 viên tinh hạch tới, thật không dễ dàng.

Khoan? Nàng ấy làm thế nào lấy ra được?

An Nhiên có chút nghi hoặc lôi kéo Tiểu Bạc Hà đi sang một bên hỏi:

"Bạc Hà, ngươi có phải lấy hai viên tinh hạch này từ trong hoa cầu vẫn còn sống hay không?"

Chỉ có thể phóng đoán như vậy, trước kia An Nhiên không biết, giờ biết mới phát hiện những viên tinh hạch đó thực sự rất khó để thu hoạch, tinh hạch là mệnh căn của thực vật biến dị, nếu không Cầu Gai Béo đã không phẫn nộ như vậy.

Viên tinh hạch đầu tiên là do Chiến Luyện, Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ lôi kéo một cây dây mây rút lên từ dưới lòng đất, sau đó bị Chiến Luyện đánh nát, bị lửa của Lạc Phi Phàm đốt, cuối cùng Tiểu Bạc Hà mới nhặt được dưới đống tro tàn.

Nhưng sau đó dưới nền đất sâu như vậy, hoa cầu lớn như vậy, ba người Chiến Luyện đã không còn rút được cây nào nữa, vậy Tiểu Bạc Hà lại lấy được hai viên, như vậy chỉ có thể là Tiểu Bạc Hà chính mình cách không lấy từ hoa cầu còn sống dưới đất mà thôi.

Quả nhiên, Tiểu Bạc Hà thành thành thật thật gật gật đầu, há mồm ngáp một cái, nàng cách không lấy ra hai viên tinh hạch, tuy rằng tiêu hao rất nhiều tinh lực, nhưng chỉ cần có thể giúp đỡ được cho An Nhiên, nàng cảm thấy thập phần đáng giá.

Thấy đứa nhỏ mệt mỏi, An Nhiên thương tiếc sờ sờ đầu Tiểu Bạc Hà.

"Nghỉ ngơi một chút đi, cũng không biết dị năng này của ngươi tốt hay không nữa, ngươi giống như vẫn luôn bị tiêu hao tinh thần, đi ngủ đi."

Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, xoay người, không nói một lời đi vào trong cửa hàng, mở cửa xe nơi Oa Oa đang ngủ, bò vào trong xe, dựa gần vào Oa Oa đi ngủ.

Chốc lát sau, Hằng Hằng cũng bò vào trong xe, dựa sát vào Tiểu Bạc Hà cũng ngủ mất, ba đứa nhỏ dựa sát nằm gần bên nhau, biểu tình trên mặt an tường lại tự tại.

Bởi vì tài nguyên dưới nền đất hữu hạn, An Nhiên để Lương Tử Ngộ đạp vỡ gạch ở khoảng cách xa nhau, trồng hai viên tinh hạch màu xanh lục bảo xuống, trong quá trình giục sinh chúng nó, chúng nó đã sinh trưởng trở thành những cây mây tốt, hoàn toàn chiếm lấy toàn bộ không gian quanh cửa hàng áo cưới này.

Rất nhiều dây mây hư hỏng đã bị chèn ép lùi bước, trong cửa hàng áo cưới sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống có cây mây cạy sàn nhà chồi lên nữa.

Ánh mắt Lương Tử Ngộ cùng Phủ Tử nhìn An Nhiên quả thực bội phục sát đất, trên mặt Chiến Luyện thì đắc ý dào dạt, phảng phất như vợ của hắn lợi hại như vậy hắn thực vinh quang a.

Trương Bác Huân đối với An Nhiên vẫn luôn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, năm lần bảy lượt muốn nói chuyện cùng với An Nhiên nhưng đều bị Phủ Tử ngăn cản.

Kỳ thật An Nhiên biết Trương Bác Huân muốn nói cái gì, đơn giản chính là hiện tại nàng có năng lực có thể đi theo hắn cứu người linh tinh gì đó hay không.

Bọn họ không thấy được thế giới thực vật dưới nền đất kia, không biết ba cái hoa cầu biến dị của nàng, những dây mây này đã tỏa ra cùng với đám dây mây hư hỏng triển khai tranh đoạt chèn ép cướp đoạt tài nguyên hung tàn như thế nào.

Nếu không có mấy người Chiến Luyện hỗ trợ trên mặt đất thì rất có thể không gian cửa hàng sẽ không thủ được.

Cho nên dựa vào trình độ năng lực hiện giờ của An Nhiên, nàng cảm thấy mình còn cần phải tiếp tục nỗ lực, nàng cần thu hoạch lấy những viên tinh hạch màu xanh lục bảo, chậm rãi gieo trồng.

Mà hiện tại, điều mọi người cần thiết nhất là nghỉ ngơi, lấy tinh thần chuẩn bị chiến đấu.

-------------------------

463. Quan tâm ta như vậy.

Thế cục dần ổn định xuống, mọi người bắt đầu thương lượng việc thay phiên nhau nghỉ ngơi, Trương Bác Huân và Phủ Tử vẫn bị nhốt ở ngoài cửa, bất quá hai người họ cũng coi như an toàn, hiện tại bốn phía của cửa hàng áo cưới tất cả đều là địa bàn của An Nhiên.

Đêm dần khuya, khó mà có được tối hôm nay Oa Oa ngủ thẳng giấc, An Nhiên không đành lòng đánh thức Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng đang ngủ trong xe, vì vậy nàng lên ghế phụ chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi một chút.

Mọi người đều an tĩnh tìm một nơi ngủ,
Chiến Luyện đi lên tầng 2 canh gác, lăn lộn lâu như vậy thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

An Nhiên ngồi trên ghế hơi hơi nhắm lại đôi mắt, chỉ cảm thấy quanh thân rất lạnh, đột nhiên mở to mắt, cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, xác thật rất lạnh, lạnh đến run rẩy.

Sau đó An Nhiên duỗi tay sờ sờ lên trán của mình, nàng không phát sốt a, tại sao lại cảm thấy lạnh như vậy?

Suy nghĩ một lát, An Nhiên mới phát giác, là không khí chung quanh trở lên lạnh lẽo.

Hiện giờ đã gần hết tháng 3 chuẩn bị sang tháng 4, trước khi mạt thế Tương thành vào tháng 4 sẽ bắt đầu một mùa mưa khá dài, thường thường sẽ mưa liên tục khoảng một hai tháng.

Nhiệt độ lúc này rất phù hợp với thời tiết tháng 3, tháng 4 của Tương thành.

An Nhiên nhẹ nhàng xuống xe, đi ra phía sau thùng xe tải, lấy ra một ít quần áo thu đông, còn có mấy cái thảm lông đắp lên cho Oa Oa, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng ở trong xe, lại cầm một chiếc áo gió cho nam, lên tầng 2, chuẩn bị đưa cho Chiến Luyện.

Lên tầng 2, gió lạnh có chút lớn, nhiệt độ không khí lạnh hơn nhiều so với tầng 1 bị đóng kính, Chiến Luyện dựa vào một chiếc ghế sô pha, ôm tay nghỉ ngơi.

An Nhiên đi qua, đem chiếc áo gió trong tay khoác lên người Chiến Luyện, đột nhiên hắn mở mắt, đôi tay ôm lấy eo An Nhiên, kéo lại, An Nhiên cứ như vậy khóa ngồi trên đùi hắn.

"Buông ra!"

Nàng duỗi tay đánh lên cánh tay hắn, biểu tình trên mặt có chút tức giận.

"Ta có ý tốt đưa quần áo cho ngươi, mà ngươi thế nhưng lại giả bộ ngủ!"

"Không buông!"

Chiến Luyện cười thực bĩ, ngược lại nâng mông An Nhiên lên, ôm nàng tách hai chân ra ngồi gần lên bắp đùi của hắn, để nàng lên thứ gì kia của hắn, hắn dương cằm lên, thấp giọng nói tràn đầy hương vị dụ dỗ:

"Ai, quan tâm ta như vậy, để ta hôn một cái."

"Lưu manh!" An Nhiên đỏ mặt, quay đầu đi, không để ý tới hắn.

Não nàng rút gân mới có thể lên đưa quần áo cho hắn.

Ngược lại lộ ra cái cổ trắng thon dài của nàng, ẩn ẩn còn lộ ra mùi hương làm Chiến Luyện quen thuộc.

Hắn gặm lên cổ An Nhiên một ngụm, trong miệng mơ hồ không nói rõ:

"Không cho ta hôn đúng không, ta cứ hôn, ngươi nói đi, có phải ngươi lại thích ta hay không? Ta nhìn ngươi mấy ngày nay, ánh mắt nhìn ta có chút không đúng a."

Thân thể An Nhiên xoắn lên, bị khóa ngồi trên đùi Chiến Luyện, vốn dĩ nàng rất tức giận nhưng lại cười, bởi vì tên kia cọ làm nàng rất ngứa a.

"Ai lại thích ngươi? không biết xấu hổ, ngươi nhanh buông ta ra...."

Đầu cầu thang tầng 2 Lạc Phi Phàm vừa nhảy lên, thấy trường hợp này, lập tức bưng kín hai mắt trong miệng kêu thê thảm.

"Ai mẹ ơi, cay mắt ta, ta chưa thấy cái gì a, ta chưa thấy cái gì a a a."

Sau đó vung tay, vừa che lại mắt vừa lui lại, dẫm vào Vân Đào ở phía sau, Vân Đào "hắc" một tiếng, dưới sắc trời tảng sáng, khung cảnh đặc biệt rõ ràng.

Chiến Luyện buông An Nhiên ra, nàng vội vậy nhảy xuống từ trên đùi Chiến Luyện, mặt đỏ bừng mắt trừng Chiến Luyện, nhấc chân, hung hăng đá vào cẳng chân Chiến Luyện, cả giận nói:

"Ném hết mặt mũi! Đều tại ngươi."

-----------------------------------------

464. Nói chính sự đi.

Chiến Luyện cười, dù sao chân hắn đá thế nào cũng không đau, tùy An Nhiên thích đá thế nào thì đá, hắn đứng dậy, nhìn An Nhiên vội vàng đi xuống tầng, cười đến càng vui sướng.

Dưới cầu thang, vẻ mặt Lạc Phi Phàm nhìn như chế nhạo An Nhiên, An Nhiên tát một cái, đẩy mặt hắn ra, hai ngón tay hung hăng moi xuống hai tròng mắt Lạc Phi Phàm, nghe được tên kia "Ai nha" một tiếng, chạy lên tầng 2, cáo trạng với Chiến Luyện.

"Ai, An Nhiên nhà ngươi thật quá mức a, ta không phải cố ý nhìn lén, ai cho các ngươi làm việc không tìm nơi bí ẩn một chút a?"

Chiến Luyện cũng vươn ra 5 ngón tay hướng về Lạc Phi Phàm làm bộ muốn tát hắn một cái, Lạc Phi Phàm vội vàng lắc đầu, "ha ha ha" cười to ba tiếng, nghiêm mặt lại, nhìn Vân Đào đang từ phía sau đi lên.

"Nói chính sự đi, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ."

Tuy rằng tạm thời nơi này thực an toàn, nhưng thế giới bên ngoài thay đổi theo từng ngày, một giống loài nhỏ bé nào đó đặt ở tại chỗ mặt kệ, một đoạn thời gian sau, nói không chừng sẽ trở thành một mối họa lớn, cho nên con người thật sự không thể bởi vì hoàn cảnh an nhàn mà cứ như vậy cho rằng đã an toàn.

Để sống yên ổn thì phải thích nghi với gian nguy mới được.

Biểu tình trên mặt Chiến Luyện cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu:

"Tiếp theo, vấn đề là đi về hướng nào."

"Đi hướng Tinh Khu thôi." Vân Đào lên tiếng, chỉ chỉ một phương hướng phía ngoài cửa sổ sát đất.

"Từ phía tây của Tinh Khu, đi lên cao tốc Kinh Tàng."

"Được, hơn nữa bọn người Đường thúc cũng ở Tinh Khu, vậy vừa lúc."

Lạc Phi Phàm ở một bên nghe vậy cũng thập phần tán đồng phương hướng của Vân Đào, cao tốc Kinh Tàng cũng giống như cao tốc Kinh Cảng đều có thể trực tiếp đi tới thủ đô, bọn họ có thể thuận tiện trên đường đi về phía tây nhìn xem bên Đường Kiến Quân gặp phải tình huống như thế nào.

An Nhiên ở cầu thang nghe bọn họ quyết định, trong lòng cũng không có ý kiến gì khác, thấy sắc trời đã sáng, thì xoay người xuống cầu thang, tính toán nói quyết định của mọi người cho bọn Triệu Như.

Triệu Như đã tỉnh, đang đứng ở bên cái bàn mà Vương Uy nằm, bôi thuốc cho hắn, Vương Uy nằm úp sấp trên bàn, đột nhiên ngón tay giật giật, đôi mắt vốn đang nhắm chặt mở hé một chút, nhìn thoáng qua An Nhiên rồi lại nhắm lại.

An Nhiên hoảng sợ, nhìn về phía Triệu Như, trong ánh mắt có chút nghi vấn, Vương Uy này không phải sắp không được hay sao?

Trong tay Triệu Như đang cầm cái nhíp, kẹp một đống bông y tế, nhún nhún vai với An Nhiên, nàng cũng không biết vì sao hơi thở của Vương Uy tuy rằng rất mong manh, nhưng vẫn không đứt đoạn.

Nhân gia người ta vẫn còn thở, không thể nào để mặc kệ được, nên đổi thuốc thì vẫn đổi, nên trị liệu thì vẫn phải trị liệu.

Điều này có thể thuyết minh cho sức sống của con người thật cường hãn!

An Nhiên đi qua, đứng ở bên cạnh chiếc bàn đặt Vương Uy, nói với Triệu Như:

"Chút nữa phải đi, bên ngoài thời tiết rất lạnh, ngươi mặc nhiều một chút đi."

"Được."

Triệu Như đứng bên cạnh gật gật đầu, trong tay vẫn cầm cái nhíp, nàng không hỏi đi đâu, dù sao chỉ cần đi với An Nhiên là được.

Chốc lát sau, mấy người Chiến Luyện đi xuống, Oa Oa đã tỉnh ngủ, tiểu một bãi thật lớn, trong lúc An Nhiên chiếu cố Oa Oa ăn uống tiêu tiểu thì mấy người đàn ông đã thu thập thỏa đáng, rồi chạy ra ngoài diệt cây mây.

Tuy rằng có dây mây của An Nhiên bao bọc chung quanh cửa hàng này nên khá an toàn nhưng ở nơi xa một chút, cây mây hư hỏng kia vẫn còn rất nhiều, tựa hồ chúng đặc biệt thích hoạt động vào ban ngày, bởi vì ban ngày có ánh nắng mặt trời a.

An Nhiên cũng không chịu cô đơn, cho Oa Oa bú sữa xong, thay tã giấy sạch sẽ thì từ xe tải tìm ra một cái xe lắc mà Chiến Luyện dọn vào..... Không sai, đây chính là xe lắc lắc hình con thỏ ở khu trung tâm thương mại phía Bắc Tương thành mà Oa Oa đã ngồi qua. 

----------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện