Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 508


trước sau

506. Tinh hạch to bằng ngón tay cái

Thấy An Nhiên ôm Oa Oa đi từ trong phòng ra, khuôn mặt ngây ngốc của Tiểu Bạc Hà xoay qua nhìn rồi lập tức đứng dậy, đi theo bên người An Nhiên.

"Có khả năng chúng ta phải nhanh chóng rời đi Tương thành."

An Nhiên ôm Oa Oa bằng một tay, khom lưng đi giày, nàng mặc một chiếc quần jean, dưới chân đi một đôi giày đế bằng, nói với Tiểu Bạc Hà:

"Ngươi đi kêu Hằng Hằng trở về, chúng ta nhanh chóng thu thập đồ vật một chút."

Dứt lời, Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, không nói một lời đi ra ngoài tìm Hằng Hằng. An Nhiên nhìn theo đứa nhỏ mà lắc lắc đầu, nghĩ tới, đến phương Bắc, phải tìm một bác sĩ tâm lý khám cho Tiểu Bạc Hà, có tâm lý gì trái ngược thì phải khai thông một chút mới được.

Sau đó An Nhiên lấy viên tinh hạch của Nhục Hoa được đặt trong một chiếc bình giữ nhiệt, sờ sờ, rồi đưa một ít năng lượng hệ mộc vào trong, thở dài nói:

"Ngươi bị diệt rồi, quái vật ở phía Nam đều chạy về phía Bắc, chúng ta cũng đi phía Bắc trốn, lần này, ta mang ngươi theo cùng có được không?"

Trong đầu, không có bất luận âm thanh gì trả lời nàng, viên tinh hạch hệ mộc này cần năng lượng quá nhiều, có khả năng nó muốn ngủ thật lâu mới nguyện ý nảy mầm!

Bên ngoài, rất nhanh, Chiến Luyện lấy ra viên tinh hạch to bằng ngón cái trong đầu con khủng long, rồi cùng Lạc Phi Phàm trở lại, hắn đi tìm Vân Đào, cùng y nói về đặc tính của con quái vật giống như khủng long này, xong mới vội vàng tìm An Nhiên, đem tinh hạch đưa cho An Nhiên, còn Lạc Phi Phàm thì đi tìm đám người Bàn Tử, để hắn thu thập một chút, thông báo với mọi người phải nhanh chóng đi về phía Bắc.

An Nhiên ôm Oa Oa ngồi trên xe, chờ mọi người chuẩn bị xuất phát, nàng giơ viên tinh hạch trong suốt giống thủy tinh trong tay lên cẩn thận nguyên cứu một chút, viên tinh hạch này trong suốt, ánh sáng thập phần sạch sẽ, to bằng ngón cái, lớn hơn nhiều so với viên tinh hạch của đám tang thi da đồng.

Cho tới bây giờ, đây là viên tinh hạch lớn thứ hai An Nhiên phát hiện ra, đối với người khác có lẽ sẽ cảm thấy hiếm lạ, nhưng ai đã gặp qua một viên tinh hạch hình trụ to bằng cả một cái bình giữ nhiệt, lại nhìn đến viên tinh hạch to bằng ngón cái này sẽ có chút coi khinh a.

Nàng thử hấp thu viên tinh hạch to bằng ngón cái này, năng lượng của nó cũng không có gì khác so với những viên tinh hạch bình thường.

Hiện giờ, bọn họ đã gặp qua đám tinh hạch, trừ bỏ loại bình thường ra thì chỉ có hệ kim hệ thủy, còn có hệ mộc.

Tinh hạch hệ kim An Nhiên đã hấp thu qua, sau khi hấp thu năng lượng của nó, thực vật của nàng cũng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều, Triệu Như cũng hấp thu qua, kết quả đối với dị năng giả hệ thủy như nàng ấy thì giống như mặc thêm một tầng áo giáp, có thể đi ngang qua đám động thực vật biến dị.

Căn cứ theo quan sát của An Nhiên, trong những dị năng giả ngũ hành, chỉ có mình nàng hấp thu tinh hạch hệ kim sẽ bị đau đớn như cả người bị cắt qua, những người khác có cảm giác thống khổ như vậy hay không, An Nhiên không biết, đương nhiên, An Nhiên cũng không hỏi.

Nàng chỉ quan sát mà thôi.

Như Chiến Luyện sau khi hấp thu, cả người cứng rắn giống như người được đúc bằng đồng, làn da biến thành kim sắc, trình độ cứng rắn của thân thể cũng gia tăng rất nhiều, thả ra phi dao nhiều thêm mấy cái.

Mà Lạc Phi Phàm sau khi hấp thu tinh hạch hệ kim thì cũng giống như Triệu Như, trừ bỏ làm làn da cứng rắn hơn một chút, ngọn lửa của hắn không có thêm bất cứ hiệu quả nào.

Trừ bỏ tinh hạch hệ kim cùng tinh hạch bình thường ra, chính là tinh hạch hệ thủy, trong tay An Nhiên có một viên, nàng cảm thấy năng lượng bên trong nhiều hơn loại tinh hạch bình thường ra thì không mang theo thuộc tính gì.

Mọi người có lẽ yên tâm hấp thu đi!.....

---------------------------------------

507. Đây là nhân nghĩa

Trong một căn phòng nào đó, Bàn Tử còn đang lăn lăn trên giường với Từ Lệ Nhi, vừa nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, hắn liền mặc một cái quần cộc, cả người thịt béo run rẩy đứng lên, vừa mặc quần áo vừa mở cửa, nghe người bên ngoài nói với hắn vài câu, liền gật đầu, để người bên ngoài tổ chức công việc thu thập cho nhóm lão nhược bệnh tàn dựng rút lui.

Sau lưng, dưới ánh sáng mờ mịt, Từ Lệ Nhi bọc chăn dậy, nàng ta cảm thấy lạnh tới nỗi cánh tay còn lỏa lồ bên ngoài nổi một tầng da gà.

Nàng vẫn còn ngồi trên giường, trên mặt có chút bất mãn nhìn bóng dáng Bàn Tử, có chút sinh khí hỏi:

"Làm sao vậy? Lại có chuyện xấu gì xảy ra?"

Bàn Tử quay đầu lại, trên mặt là biểu tình chế nhạo, ánh mắt nhìn Từ Lệ Nhi, không giống như đối với nữ nhân của mình, mà là giống như muốn tống cổ đi, nói:

"Dậy xem chẳng phải sẽ biết hay sao."

Dứt lời Bàn Tử kéo quần lên, lắc mình đi ra cửa phòng, đi tổ chức hỗ trợ nhóm người già phụ nữ trẻ em lên xe rút lui.

Nhiều người muốn chạy trốn như vậy, tuy rằng ngay ngắn trật tự, nhưng cũng không tránh được có loại cảm giác gà bay chó sủa, bên ngoài thật sự rất ồn ào, Từ Lệ Nhi ngồi trên giường có chút không vui, cảm thấy Bàn Tử này sợ là kéo quần lên thì không nhận người.

Này làm sao có thể? Từ Lệ Nhi không cam lòng, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, đi theo sau lưng Bàn Tử ra cửa, nàng cùng tên mập chết tiệt này ngủ một giấc, như thế nào có thể để hắn dễ dàng không chịu trách nhiệm như vậy?

Bên ngoài có chút loạn, lúc trước xe chở đám người lão nhược bệnh tàn dựng này đều đỗ ở trong tiểu khu, không có lực gánh vác tàn tật thiểu năng trí tuệ đều lên xe đầu, thai phụ hài tử lên xe giữa, còn lại góa bụa người già lên xe sau, mà đám người lão nhị lão tam.... gì đó của Bàn Tử ngồi ở mấy chiếc xe đầu dẫn đường.

Bọn họ có hình thức chạy trốn của chính mình, không cần phải thương lượng với đội người của Chiến Luyện, cũng không nhất định cần bọn người Chiến Luyện che chở, xe nhỏ dẫn đầu lái ra ngoài từ cửa sau tiểu khu.

Một đám trói buộc như vậy, kỳ thật cũng không coi như trói buộc, An Nhiên nhìn đám xe tải từ từ lăn bánh đi phía trước, nàng giật giật ngón tay, đem những cây mây đang vây quanh cửa dịch ra một chút, tận lực làm đoàn xe bọn Bàn Tử đi bình thản một chút.

Có thể nói, tới mạt thế, kỳ thật không cần nói rõ, ngươi biết điều, ta có thể dùng hết khả năng của mình hỗ trợ, ngươi không biết điều, ta cũng lười quản, về điểm này, Bàn
Tử và An Nhiên đều hiểu.

Đợi đến khi mấy xe tải trong đội ngũ của Bàn Tử đều đi xong, bọn người Chiến Luyện mới bắt đầu xuất phát, bởi vì nguy hiểm từ phía nam tới, rốt cuộc chúng có bao nhiêu, An Nhiên cũng vô pháp nhìn đến.

Bọn họ bảo vệ cho phía sau, đây là nhân nghĩa!

Năng lực của An Nhiên có thể "thấy" toàn bộ Tinh khu, nếu hướng về phía Nam thì khoảng cách quá xa, An Nhiên không rõ, nhưng mặc dù không rõ nhưng nàng biết loại khủng long kia đi về phía Bắc cũng không phải ít.

Cho nên mấy người Chiến Luyện còn phải phụ trách cản phía sau.

Hoa biến dị cùng dây mây biến dị trong Tương thành này, vô luận là tốt hay xấu, đều có chút tác dụng ngăn cản đám khủng long nhỏ kia.

Tuy rằng chúng có làn da rất dày, rất khó để thực vật biến dị xuyên qua, nhưng miệng của chúng rất lớn, cây mây biến dị có thể cuốn lấy chúng, chỉ cần nó há mồm tru lên, thì cây mây biến dị có thể mọc ra mầm xanh biếc đâm xuyên vào trong miệng đám khủng long, ăn lục phủ ngũ tạng của chúng từ bên trong.

Nhưng cũng có một số con đặc biệt cường hãn, có mầm xanh chui vào trong miệng chúng, chúng nó có thể há mồm ăn luôn mầm xanh, dù sao thì chúng cái gì đều ăn.

------------------------------------

508. Không thích như vậy

Rất nhanh, có mấy con khủng long nhỏ, nghe thấy những âm thanh nhốn nháo từ trong tiểu khu phát ra, thân thể chúng cồng kệnh dẫm lên đất bằng chạy đến.

Lúc này An Nhiên, Oa Oa, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng đã ngồi trên xe chạy tới cửa sau tiểu khu, bên trong tiểu khu An Nhiên đã sai sử đám cây mây biến dị mọc đầy đất.

Con khủng long đầu tiên vọt vào của lớn tiểu khi bị cây mây trói gô lên, mặc cho Chiến Luyện thả vài cái phi dao, máu màu đỏ đen chảy ra ăn mòn thực vật, nhưng dù vậy vẫn có cây mây chui vào trong miệng nó, nháy mắt nội tạng bị hấp thu sạch sẽ.

Con khủng long nhỏ này liều mạng giãy giụa, tru lên bi thảm gọi tới vô số con khủng long khác, lúc này xe bọn người An Nhiên đã chạy xa.

Toàn bộ thực vật biến dị trong Tương thành tạm thời thay thế bảo vệ được cho phía bắc dưới sự tập kích của đám khủng long.

So với đám quái thú ở phía nam này, thì kỳ thật đám tang thi hay rắn biến dị, mèo chuột biến dị gì đó ở phía Bắc thì dễ đối phó hơn, chỉ cần không gặp phải tang thi vị giác da đồng thì đội người đi về phía bắc sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn.

Bàn Tử mang nhóm người kia đi chính là đi theo con đường của Lôi Giang.

Vì sao lại nói con đường của Lôi Giang, bởi vì hắn là dị năng giả hệ thổ, dị năng hệ thổ cao hơn so với Bàn Tử, hắn có thể đem toàn bộ địa tầng của một tiểu khu đổi thành tảng đá, thì cũng có thể trong lúc phá vây đi ra khỏi Tương thành, Lôi Giang cũng đem đoạn đường dưới chân đổi thành sỏi đá.

Cho nên chỉ cần đi theo con đường sỏi đá phía trước ra Tương thành, thì trên cơ bản có thể biết nơi đi của Lôi Giang.

Nhưng Bàn Tử cùng An Nhiên hay Chiến Luyện, cũng chưa có tâm tư đi quản Lôi Giang đi chỗ nào, bọn họ chỉ lo trốn chạy cũng đã khó rồi, cho nên một đại đội người, mênh mông cuồn cuộn chạy ra khỏi Tinh khu của Tương thành, rất nhanh chạy đến phía tây của sân bay Hương Tân.

Dọc theo đường đi, vật tư tương đối thiếu thốn, lúc bọn người Lôi Giang đi qua tựa hồ không đoán được Trương Bác Huân sẽ đuổi theo bọn họ, cho nên trên đường đi bọn người kia dừng lại ven đường cướp đoạt vật tư, đến sân bay Hương Tân, tựa hồ bị Trương Bác Huân đuổi kịp, hai bên ác chiến một hồi, trên mặt đường gồ ghề lồi lõm, đi không tốt lắm.

Rốt cuộc đi thêm khoảng vài km nữa, mặt đường còn được tính là bằng phẳng xuất hiện một cái hố to, Bàn Tử hùng hùng hổ hổ, không thể không đỗ xe lại, kêu vài dị năng giả hệ thổ đi tới lấp cự hố.

Bàn Tử kia trừ bỏ hắn ra trong tay còn có dị năng giả hệ thổ hay sao???

Xe Chiến Luyện chạy ở phía sau dừng lại, xuống xe chạy đến phía trước xem tình huống, An Nhiên cầm một đoạn cây mấy biến dị, ôm Oa Oa, mang theo Tiểu Bạc Hà, đến cuối đội ngũ, tính toán bố trí một cái bẫy rập bằng thực vật biến dị.

Lúc nàng rời đi Tương thành, không có bảo Tiểu Bạc Hà lấy tinh hạch hệ mộc cho nàng nữa, nguyên bản lặn lội đường xa lấy nên một ít tinh hạch hệ mộc để phòng ngừa ven đường có nguy hiểm gì đó, cần dùng đến cây mây biến dị càng nhiều càng tốt.

Nhưng An Nhiên không làm như vậy.

Có thể vì đã trải qua việc của Nhục hoa, An Nhiên cảm thấy, thực vật cũng sẽ sinh ra tình cảm, muốn lấy tinh hạch hệ mộc của chúng chính là muốn lấy mệnh của chúng nó, chúng nó cũng sẽ sinh ra oán hận tâm tình không cam lòng.

Tuy rằng ở trước mặt An Nhiên, chúng nó chỉ là thực vật biến dị còn không lớn mạnh căn bản không cần suy xét tâm tình của chúng, nhưng An Nhiên không thích như vậy.

Có lẽ sớm hay muộn sẽ có một ngày, nói không chừng trong một góc nào đó, sẽ sinh trưởng ra một thực vật nho nhỏ, mang tâm tình oán hận mà lớn mạnh, dưới nhân quả tuần hòa của trời đất, rất nhiều sự tình đều không thể nói trước được.

-------------------------------

P/s: Dạo này tớ bận công việc quá, nên không up thường xuyên được ạ, mong mọi người vẫn ủng hộ tớ nhá. thank cả nhà nhiều ạ. :)))))) 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện