Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 595


trước sau

591. Toan thủy trong lòng

Toàn bộ căn cứ Diệu Dương này, vật tư đã thiếu thốn gần đến cực hạn, Ngô Tư Miểu chính là một cái không rõ đầu đuôi A Đấu, hắn hạ lệnh thu thập tất cả xăng dầu cung cấp cho máy phát điện ở đại phú hào, mà hiện tại thời tiết lạnh muốn chết, không có người nào nguyện ý mạo hiểm bị chết cóng chạy ra ngoài căn cứ tìm xăng dầu.

Cho nên, toàn bộ xe của căn cứ Diệu Dương phần lớn bị đông lạnh đến chết máy, nhà Lưu Chi đã nhiều ngày nay lục tục dời đến khu biệt thự ở Hà Tây, nhưng mà người trong nhà nhân khẩu nhiều, căn bản không thể rời đi trong một ngày, hơn nữa xe bọn họ đã sớm bị chết máy, thanh niên còn có thể đi bộ từ Hà Đông sang Hà Tây nhưng người già thì cũng chỉ có thể dùng xe đẩy bằng tay.

Ai có thể biết được, ông ngoại của Lưu Toa Toa không chịu được qua những ngày đông giá rét này, thời điểm Hà Đông còn có điện đã sắp không được, là Lưu Toa Toa vẫn luôn dùng dị năng truyền năng lượng nhưng tuần hoàn của tự nhiên, con người là già đi rồi chết, mặc dù Lưu Toa Toa có năng lực khởi tử hồi sinh nhưng cũng không ngăn được tên ông ngoại mình được viết trên sổ sinh tử của Diêm Vương.

Nhiều ngày nay người Lưu gia đã dọn dẹp không sai biệt lắm, chỉ còn ông ngoại của Lưu Toa Toa, và mấy người thanh niên cuối cùng, vật tư còn lại và người già đã được người trong nhà tìm mấy chiếc xe đẩy tay, trên xe trải mấy tầng chăn bông dày, ông ngoại nàng cũng được bọc từng lớp từng lớp chăn dày, trong chăn còn nhét vài túi chườm nóng.

Ông ngoại Lưu Toa Toa từ trước tinh thần đã không được tốt, bọn họ cố gắng nhanh chóng chỉ muốn đem lão nhân sắp tắt thở này đưa đến Hà Tây, nhưng mới được nửa đường, xe đẩy hỏng rồi, trời thì giá rét thế này, lại không tìm đâu ra xe nữa, chỉ có thể cõng người chạy về phía trước.

Cũng may Lưu Toa Toa tìm được Trương Bác Huân, muốn mượn xe của Chiến Luyện nhanh chóng di chuyển ông cụ đến khu biệt thự Hà Tây, Lưu Chi đã ở bên kia đốt bếp lò để sưởi ấm, nhưng Trương Bác Huân không kịp cõng ông ngoại của Lưu Toa Toa chạy đến xe của Chiến Luyện thì ông ngoại nàng đã mất.

Tiếng khóc bi thảm vang lên từ giữa cầu, An Nhiên ôm Oa Oa nghiêng đầu nhìn qua, dưới đại tuyết rơi như lông ngỗng, hạt tuyết lớn nhỏ bay hỗn loạn, trên cầu có tốp năm tốp ba người đi đường, có người vác trên lưng những bao hành lý không lồ nắm tay trẻ nhỏ hay người già, thân mình câu lũ di chuyển từ Hà Đông sang Hà Tây.

Cách đó không xa, là đám người của Lưu Toa Toa, vây quanh khóc tang cho một vị lão nhân vừa mới tắt thở

Trương Bác Huân ôm Lưu Toa Toa, nhìn nàng ấy khóc đến không thể khống chế được.

"Đi thôi."

An Nhiên ngồi trên ghế phụ, nhẹ nhàng chạm một chút vào cánh tay Chiến Luyện, nhìn dáng vẻ này, nhất thời Trương Bác Huân cũng chưa thể trở về, bọn họ cũng không thể luôn dừng lại trên cầu chờ, tạm thời đi về trước, nghĩ cách thông báo cho Lưu Chi, tới xử lý việc nhà.

Đường Ti Lạc ngồi phía sau, cánh tay trắng nõn túm chặt lấy tà váy dạ hội, nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, hình ảnh Trương Bác Huân với dáng người đĩnh bạt, đứng ở trên cầu, ôm an ủi Lưu Toa Toa, toan thủy trong lòng hừng hực trào ra bên ngoài.

Này giống như món đồ chơi bị mình vứt trong góc nào đó, đã rất lâu không chơi giờ nghĩ lại phải hảo hảo đi quý trọng một chút nhưng đột nhiên có một người không biết từ đâu tới đoạt đi, tư vị này làm Đường Ti Lạc cảm thấy không biết khó chịu như thế nào.

Xe chậm rãi lăn bánh, lướt qua từ phía sau Trương Bác Huân, Đường Ti Lạc từ cửa sổ xe vẫn luôn nhìn hắn và Lưu Toa Toa, hai người bọn họ vẫn không tách nhau ra, mà Trương Bác Huân không nghĩ quay đầu lại nhìn Đường Ti Lạc vẫn còn trong xe.

-------------------------------------

592. Một người cũng không tới

"Khụ khụ!!!"

Lạc Phi Phàm làm bộ phát ra vài tiếng ho khan, rốt cuộc đánh vỡ sự trầm mặc trong xe, hắn cũng thấy Đường Ti Lạc không quá thích hợp, xem lại đủ loại chi tiết từ sau khi gặp lại Đường Ti Lạc, Lạc Phi Phàm đã thấy rõ nàng ta tựa hồ đã không còn quấn lấy hắn, nhìn dáng vẻ này như muốn cùng Trương Bác Huân hòa hảo, nhưng Trương Bác Huân kia.....

Phỏng chừng chuyện này có rối rắm.

Lạc Phi Phàm quyết định giống như Chiến Luyện cùng An Nhiên khoang tay đứng nhìn đối với việc này, miễn cho xử lý không tốt, đem Đường Ti Lạc nhận về biến thành mối họa,

Nhưng mà xe đã đi rất xa Đường Ti Lạc vẫn còn quay đầu nhìn lại, làm Lạc Phi Phàm không nhịn được ho vài tiếng, thấy vẻ mặt của Đường Ti Lạc lại lã chã chực khóc giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt đi, quay đầu nhìn hắn, hắn nói:

"Đến nơi ta sẽ giao ngươi cho Bàn Tử, để hắn an bài cho ngươi, Đường Ti Lạc a, ngươi đừng gây chuyện nữa, ngươi còn làm việc thì sẽ không có người cứu ngươi nữa."

Đường Ti Lạc gật gật đầu lại bắt đầu khóc, nàng duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt mình hỏi:

"Phi Phàm ca ca, ta không ở cùng một chỗ với các ngươi hay sao?"

An Nhiên ngồi phía trước vừa nghe thì giật mình, Cái gì? Vị này thế nhưng còn muốn ở một chỗ với nàng sao? Nàng có thể đồng cho Trương Bác Huân và Lạc Phi Phàm đón người đàn bà này về đã là không tồi rồi còn muốn ở cùng nhau sao?

Vì thế An Nhiên duỗi tay hung hăng nhéo đùi Chiến Luyện một phen.

Chiến Luyện lái xe bằng một tay, tay còn lại thì cầm lấy tay An Nhiên, ngầm kéo tay nàng một chút, rồi nắm lấy đặt lên đùi mình, quay đầu lại nói với Đường Ti Lạc:

"Chỗ chúng ta chỉ là miếu nhỏ, địa bàn của Bàn Tử là thế lực rất lớn, hắn sẽ an bài cho ngươi."

"Đúng vậy, ngươi ở chỗ Bàn Tử, nghe lời hắn, ngươi không làm gì, thì Bàn Tử là một người khá tốt...."

Lạc Phi Phàm phụ họa Chiến Luyện, câu nói còn chưa nói hết, kỳ thật hắn muốn nói, tuy rằng Bàn Tử là một người khá cầm thú, nhưng nếu Đường Ti Lạc không chủ động bò lên giường Bàn Tử thì hắn cũng không chủ động cầm thù nàng, cho nên, ném Đường Ti Lạc cho Bàn Tử thì cũng chỉ nhìn hạnh kiểm của Đường Ti Lạc mà thôi.

"Nhưng mà...."

Đường Ti Lạc muốn nói, nàng muốn ở cùng một chỗ với Trương Bác Huân, còn có Phi Phàm ca ca, hiện tại ba ba nàng đã không còn, ba ba để lại người cho nàng cũng không biết bị Lôi Giang đưa đi đâu, hiện tại nàng chỉ còn Trương Bác Huân và Lạc Phi Phàm là thân nhân, không phải bọn họ nên ở bên nàng hay sao?

Nhưng sự xa cách trên mặt Lạc Phi Phàm cùng với sự thể hiện không liên quan của Chiến Luyện và An Nhiên, làm những lời ủy ủy khuất khuất ở trong miệng không thể nào phát ra được chỉ còn cách nuốt vào.

Nói thật, trước kia nàng quá thích Phi Phàm ca ca, cho nên vẫn luôn dán lấy Phi Phàm ca ca, mà xem nhẹ Trương Bác Huân, kỳ thật nàng muốn ở cùng một chỗ với bọn họ nàng không thể nói với Phi Phàm ca ca thì sẽ nói với Trương Bác Huân.

Vô luận bất kỳ yêu cầu gì của nàng Trương Bác Huân đều sẽ đồng ý.

Cho nên hiện tại điều duy nhất phải làm là ngoan ngoãn chờ, chờ cho Trương Bác Huân tới tìm nàng, đem nàng mang vào trong vòng đội ngũ của An Nhiên.

Nhưng mà suy tính này phảng phất như không có cuối, nguyên bản Đường Ti Lạc cho rằng nàng ở chỗ Bàn Tử buổi tối Trương Bác Huân sẽ tới nhìn nàng, khẳng định hắn sẽ lo lắng nàng ở chỗ Bàn Tử có ăn ngon có ngon không, mặc có ấm không, ngủ giường đệm có mềm mại hay không, nàng tin tưởng mười phần là vậy.

Nhưng mà, nàng đã đợi mấy ngày, Trương Bác Huân chẳng những không có tới, mà Lạc Phi Phàm cũng không thấy đâu thậm chí ngay cả An Nhiên hay Chiến Luyện đều không thấy bóng dáng, một người đều không có tới a....

---------------------------------

593. Cho nên càng không thể buông tha

Nhóm trói buộc trong Đoàn đội của Bàn Tử phần lớn đều nhận thức Đường Ti Lạc, đã từng ở trong thôn Thiết Ti, nàng vẫn luôn tận sức với kế hoạch "tái thiết sau thiên tai", phần lớn trong đó là kế hoạch của Đường Kiến Quân, Đường Ti Lạc nguyện ý giúp sức.

Lúc ấy, nàng đứng ở góc độ ưu việt của một người tầng lớp trên đi quản lý nhóm trói buộc này, ngay lúc đó tuy rằng nàng biểu hiện ra tràn ngập tình thương nhưng sâu trong nội tâm nàng, lại có chút coi khinh những trói buộc này.

Một người phụ nữ, yếu đuối thế nào mới có thể lưu lạc đến việc ngủ với đàn ông chứ, để tiếp tục sống sao? Lại bi ai thế nào mới lưu lạc đến tận đây, các nàng thế nhưng không có dũng khí tranh đấu với vận mệnh hay sao?

Mà hiện tại chính Đường Ti Lạc là một thành phần trong nhóm trói buộc đó, những người kia tới nhìn nàng, nàng đều đóng chặt cửa phòng không muốn mở của cho nhóm người trói buộc kia.

Có rất nhiều việc Đường Ti Lạc cảm thấy mình nghĩ sai rồi, đã từng, nàng cho rằng nhóm trói buộc kia thật sự đáng thương, nhưng hiện tại nàng cảm thấy kỳ thật nhóm trói buộc này cũng có chút đáng giận, nàng lưu lạc như bây giờ, những người bị coi là trói buộc kia từng người từng người đến xem nàng, có phải đều mang chút tâm tư chế giễu nàng hay không?

Mà trong khi Đường Ti Lạc chờ Trương Bác Huân tới cửa thì ở đại phú hào, phảng phất như lật trời, đồng thời hai người bên người Trần Triều Phát bị mất tích, toàn bộ đại phú hào đang tìm hai người này.

"Ta nói này, lão Trần, hai người này ở camera theo dõi đều không tìm thấy dấu vết gì, chẳng lẽ là chạy rồi, chạy thì thôi."

Tại Phòng giám sát, Ngô Tư Miểu ngồi trên ghế, ngáp một cái, chiếc nơ trên tây trang lỏng lẻo, hôm qua say rượu cả một đêm, hôm nay lại dậy sớm, bị thế trận tìm người tại đại phú hào của Trần Triều Phát dọa sợ, vội vàng đi theo sau hắn vào phòng giám sát.

"Người mất tích đã vài ngày."

Khuôn mặt Trần Triều Phát âm trầm, đôi mắt gắt gao nhìn màn hình theo dõi trên tường, nhiều ngày nay hắn vội vàng việc bên căn cứ Kim Môn, không quản Đường Ti Lạc, hắn cho rằng nàng ta sẽ an an phận phận ở trong đại phú hào, rốt cuộc ngoài nơi này ra nàng ta đâu đi được chỗ nào khác.

Còn có Giang Bằng kia, Trần Triều Phát cho rằng hắn đang đi lùng bắt những dị năng giả hệ mộc ở trong tay Bàn Tử bên Hà Tây, mãi cho đến hôm nay, hắn nhớ tới muốn tìm Đường Ti Lạc đến đây dùng cơm sáng, mới phát hiện, Đường Ti Lạc cùng Giang Bằng đã mất tích vài ngày.

Không những thế vài người thủ tường thành như Chu Chính cũng đã không tìm thấy tung tích, ngay cả người nhà của Chu Chính đều dọn ra khỏi Hà Đông, không biết đi nơi nào!

"Cho nên a, Giang Bằng kia là trong tâm không buông tha được, liền mang theo Đường Ti Lạc kia chạy trốn rồi."

Trên mặt Ngô Tư Miểu có một mạt cà lơ phất phơ, hắn ngẩng đầu nhìn người bên cạnh tỏa ra hơi thở âm trầm, khuyên nhủ:

"Cho nên ngươi hà tất phải chấp nhất a? Một cái kỹ nữ cùng một cái tiểu nhân mà thôi, đại phú hào này của ta đàn bà xinh đẹp có rất nhiều, ngươi coi trọng cái nào? Tùy tiện chọn đi!"

Trần Triều Phát không nói chuyện, rũ mắt nhìn thoáng qua Ngô Tư Miểu, đuôi
mắt có cất dấu sự coi khinh nồng đậm, vị phú nhị đại này trừ bỏ ăn nhậu chơi bời tiêu phí vốn ban đầu của cha hắn để lại ra còn có gì đáng giá để người ta nhìn với con mắt khác chứ?

"Chính là vì một cái kỹ nữ và một cái tiểu nhân, hơn nữa đều là cặn bã, cho nên càng không muốn buông tha!"

Hắn quay đầu lại, biểu tình âm trầm trên mặt giống như mây đen trên bầu trời, làm người cực kỳ sợ hãi, hai người ở phía sau hắn lập tức cúi thấp đầu không dám nhìn Trần Triều Phát.

--------------------------------------------

594. Căn biệt thự này ấm áp dị thường

Đối với Trần Triều Phát mà nói, hắn chỉ là một dân thường trong căn cứ Diệu Dương, cho nên căn bản ai cũng không muốn để ý ai cũng không muốn nghiêm túc đối đãi.

Nhưng một khi hắn nghiêm túc lên, ai cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn!

"Đi tìm!"

Trần Triều Phát hạ lệnh với thuộc hạ của hắn.

"Không cần mang người còn sống về, trực tiếp giết đi, mang thi thể về!"

Hắn có thể cho phép Giang Bằng che lấp việc hắn dùng tên giả để tiếp cận hắn, cũng có thể cho phép Giang Bằng lợi dụng hắn để mời chào thế lực, hắn không có cái gọi là chân ái đối với Đường Ti Lạc, chỉ vì mới mẻ mới thấy thú vị.

Nhưng tuyệt đối không cho phép hai người này phản bội hắn!

Phản bội là tội ác khó thể chịu đựng nhất.

Mà mấy người Chu Chính kia, lừa trên gạt dưới, hành vi ti tiện càng không thể buông tha!

Vì vậy ở nơi này, Trần Triều Phát cùng với hai người Đường Ti Lạc cùng Giang Bằng không chết không ngừng.

"Ngươi nói những người này ở thời tiết giá rét này có thể đi đâu được?"

Ngô Tư Miểu ngồi một bên khóe miệng cong cong không chê nhiều chuyện nói:

"Camera, không thể tra được tung tích cuối cùng của bọn họ, dữ liệu theo dõi trong 24h đó đã bị xóa sạch, xe ở gara lại không thiếu chiếc này, Đường Ti Lạc, Giang Bằng cùng với mấy người Chu Chính có thể chạy ra khỏi căn cứ Diệu Dương hay sao?

Nếu không đi ra ngoài thì mấy người này sẽ trốn ở đâu?

Ngô Tư Miểu cùng Trần Triều Phát không hẹn mà nghĩ tới hai chữ: Hà Tây....

Ở Hà Tây, Chu Chính đã mất tích đang mang mấy người quân nhân thủ thành đứng ở biệt thự nhà An Nhiên.

Căn biệt thự này ấm áp dị thường, từ xa nhìn vào có thể thấy được trên gác mái tầng hai có một nhà ấm trồng hoa bằng kính, còn có thể nhìn đến một ít hoa nhỏ màu trắng không biết tên đang nở rộ ở cửa sổ.

Làn da trên mặt mấy người trong đội Chu Chính đều thô ráp, đỏ bừng vì bị đông lạnh, da dẻ thoạt nhìn giống như là nham thạch, ngay cả ngón tay đều co quắp lên vì lạnh, họ tràn ngập thấp thỏm chờ Lạc Phi Phàm đi gọi người tới.

Bọn họ được Lạc Phi Phàm đến đón và chạy suốt đêm qua, mang theo cả nhà già trẻ lớn bé, từ tường thành dọn đến trong tiểu khu ở Hà Tây hiện tại già trẻ lớn bé trong nhà cùng với vài người thuộc hạ linh tinh đều được Bàn Tử mang đi chọn biệt thự, lưu lại chỉ còn vài người Chu Chính ở đây chờ.

Nói thật, vì hành sự quá hấp tấp nên bọn họ bây giờ còn có chút ngốc, vì cái gì đang hảo hảo thủ tường thành lại bị Lạc Phi Phàm nhanh chóng đón vào trong khu biệt thự Hà Tây? Chẳng lẽ sự tình bọn họ dấu diếm đại phú hào ở Hà Đông đã bị phát hiện?

Nếu là việc này, kỳ thật bọn họ đã sớm có tâm lý chuẩn bị, Bàn Tử ở Hà Tây này gần đây phi thường kiêu ngạo, người ở tầng đáy của Hà Đông đều đang điên cuồng tán dương, người di chuyển từ Hà Đông sang Hà Tây càng ngày càng nhiều.

Bọn người Chu Chính cũng vì giao hảo với Lạc Phi Phàm, thay Hà Tây che giấu không biết bao nhiêu chuyện, gồm cả việc Bàn Tử mua bán củi lửa than hoa, cùng với việc Hà Tây bây giờ từng nhà đều có nồi hơi phát điện bằng củi lửa.

Những thứ đó để cho Bàn Tử kiêu ngạo dương dương như vậy, mà chậm chạp không bị người của đại phú hào chú ý đều là công lao không nhỏ của bọn người Chu Chính.

Cho nên sớm hay muộn chuyện này cũng bị hấp thụ ánh sáng, bọn người Chu Chính cũng biết, đến khi Lạc Phi Phàm vừa nói phải đi, tuy rằng phản ứng có chút ngốc, nhưng không có chút chần chừ chạy về nhà phân phó lớn bé già trẻ trong nhà khiêng lên hành lý đã sớm thu thập tốt chạy về Hà Tây.

Khi mấy người còn đang co quắp thì Chiến Luyện cùng với Lạc Phi Phàm và Vân Đào từ phía sau vòng lại đây, trong tay hắn còn cầm một tấm bản đồ.

Chu Chính đánh giá Chiến Luyện, mấy quân nhân đứng bên người hắn cũng đang trộm đáng giá Chiến Luyện.

Nghe nói, trước mạt thế Lạc Phi Phàm thuộc về một binh chủng thần bí nào đó, vậy Chiến Luyện này cũng là đồng đội của hắn đi!

Người thuộc binh chủng thần bí a, có thể được chọn vào thì mỗi người đều là một vị anh tài trong anh tài a.

-----------------------------------------------------

595. Điều đáng sợ hơn

Bởi vì từ sau khi đi vào căn cứ này, Lạc Phi Phàm vẫn luôn pha trộn cùng đám người Chu Chính, Chu Chính khá rõ ràng năng lực của Lạc Phi Phàm, còn phi thường bội phục.

Cho nên một đám người, mở to hai mắt muốn nhìn Chiến Luyện một chút xem người này đến tột cùng có gì đặc biệt, năng lực thật sự tương đương với Lạc Phi Phàm hay chỉ là người kéo chân sau Lạc Phi Phàm?

Chiến Luyện cầm bản đồ trong tay, khuôn mày sắc bén nhìn lướt qua mấy người Chu Chính đứng trong phòng khách, cũng không ngồi xuống, mà trực tiếp đi vào phòng bếp, mở tấm bản đồ ra, trải trên chiếc bàn ăn, vẫy tay với mấy người Chu Chính vẫn đang đứng ở phòng khách.

"Đến đây, nói với ta về tình huống cụ thể ở tường thành."

Rất nhiều người đều cho rằng một khi nhập vào tập thể, thì phải đấu tranh cùng với cao tầng quản lý của căn cứ, đó mới là mâu thuẫn chủ yếu, nhưng đối với Chiến Luyện và An Nhiên mà nói, việc đó là của Bàn Tử.

Mục đích cuối cùng của Chiến Luyện và An Nhiên là tìm một nơi ổn thỏa để dàn xếp ở, trên thực tế một cái căn cứ có ổn thỏa hay không chủ yếu là phải xem ở tầng phòng thủ dưới đáy căn cứ.

Rất rõ ràng rằng hiện tại căn cứ Diệu Dương này, tầng phòng thủ dưới đáy đã toàn bộ bị phế đi, không có nguyên nhân nào khác ngoài hoàn cảnh sinh tồn của con người lâm vào khốn cảnh, thời tiết quá lạnh, cao tầng lãnh đạo của đại phú hào thì lâm vào tình trạng sáng nay có rượu sáng nay say, trừ bỏ phát chút tinh hạch mang tính tượng trưng với đám quân nhân thủ thành như Chu Chính ra thì đều không có làm gì hết.

Đúng vậy, chỉ chia cho chút tinh hạch thì làm sao qua được mùa đông, lao tâm lao lực như vậy làm cái gì? Cho nên khoảng thời gian trước, trên đường trong căn cứ còn có người phụ trách tuần tra, trong khoảng thời gian này, sau khi đình chỉ cung cấp điện cùng hệ thống sưởi thì người tuần tra đều chạy mất.

Chạy đâu sao? Đều chạy về nhà tránh rét a.

Trừ bỏ tuyết tai ra toàn bộ căn cứ không có nguy hiểm gì khác, cho nên ngay cả người thủ tường thành cũng chạy hết, chỉ còn lại nhóm người Chu Chính không đủ 20 người còn thủ, nhưng gần đây, cũng không thủ nổi nữa.

Điều đáng sợ hơn là người trong đại phú hào đối với hệ thống phòng thủ của căn cứ bị tê liệt đều không hề sở giác..... Không đúng, Trần Triều Phát có phát hiện nhưng căn bản hắn không quan tâm đến việc có phòng thủ hay không mà bởi vì bọn người Chu Chính lừa trên gạt dưới, vì vậy còn muốn giết hết mấy người Chu Chính.

Bằng không Lạc Phi Phàm cũng sẽ không mang theo họ trốn chạy.

Nghe mấy người Chu Chính tự thuật kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ trạng huống phòng thủ ở căn cứ Diệu Dương này, cùng với toàn bộ hệ thống tuần tra giám sát trong căn cứ, mày của mấy người Chiến Luyện đều không thả lỏng.

Hằn, Lạc Phi Phàm và Vân Đào đều là quân nhân, vô luận thời tiết ác liệt như thế nào, thân là một người lính, bọn họ khắc sâu trong tâm khảm rằng một căn cứ nếu không có hệ thống phòng thủ cơ bản nhất thì vấn đề sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Đừng nhìn hiện tại căn cứ trừ bỏ tuyết tai ra thì không có bất luận nguy cơ gì, ánh mắt của một người lính không thể chỉ nhìn ở hiện tại, điều đó cũng nói lên vì cái gì mà bọn người Chu Chính vẫn muốn thủ đến khắc cuối cùng? Nếu Trần Triều Phát không muốn giết bọn họ, bọn họ còn không muốn trốn chạy.

Chính là bởi vì bọn họ là quân nhân, không đến vạn bất đắc dĩ không thể từ bỏ chức trách thuộc về mình, thủ vệ tường thành kỳ thật chính là trọng trách nặng nhất ở toàn bộ căn cứ này.

Vân Đào vẫn luôn ghé trên mặt bàn, nghiên cứu tấm bản đồ, tấm bản đồ này là người của Chu Chính vẽ đại khái địa hình địa đạo của căn cứ Diệu Dương.

Mà Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đang đứng ở một bên nhỏ giọng thảo luận, một lát sau, lúc này Lạc Phi Phàm mới đi tới trước mặt mấy người kia, giơ tay, vỗ vỗ vai Chu Chính, tràn nhập kính ý mà thở dài:

"Các ngươi vất vả rồi, khoảng thời gian này chỉ có thể ủy khuất các ngươi trốn trong tiểu khu này của chúng ta vài ngày, chờ qua thời gian hết nổi bật thì các ngươi liền an toàn."

------------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện