Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 633


trước sau

631. Rốt cuộc ý nan bình

"Cho nên, người hạ lệnh oanh tạc Hà Tây là Trần Triều Phát? Hiện tại y đã trốn đi?!"

Chiến Luyện chống một đầu gối xuống, ngồi xổm bên người Ngô Tư Miểu, duỗi tay, túm lấy đầu vai của Ngô Tư Miểu, mày khóa gắt gao, hiển nhiên, hắn không có hứng thú đối kho tài nguyên trong miệng Ngô Tư Miểu, ngược lại quan tâm đến hành tung của Trần Triều Phát.

Ngô Tư Miểu ngồi dưới đất hữu khí vô lực hừ một tiếng, tầng da thịt bị cắt vỡ ở cổ kia đặc biệt đặc biệt đau a, không đợi hắn gật đầu, Chiến Luyện đã tạo ra một cái xích, trói hắn lên.

"Ngươi nói rất đúng, ngươi còn không thể chết được."

Chiến Luyện vỗ vỗ đầu vai Ngô Tư Miểu, dặn dò hắn vài tiếng:

"Chốc nữa sẽ có người đến đón ngươi, không đào sạch sẽ thông tin từ miệng ngươi thì tốt nhất ngươi vẫn còn sống đi."

Hắn cảm thấy dưới da thịt của Ngô Tư Miểu, xương cốt kia đặc biệt cứng rắn, khẳng định là dị năng giả hệ kim, chỉ cần nhìn thoáng qua Chiến Luyện đã biết.

Vừa rồi Ngô Tư Miểu đã phun ra hết, người hạ lệnh oanh tạc là Trần Triều Phát, kỳ thật ngay từ đầu những đoàn trưởng cùng Ngô Tư Miểu này có phản đối nhưng Trần Triều Phát một lời không hợp liền giết, sau đó những đoàn trưởng thoát thân, không nghe lời y nói triệu tập thủ hạ xuống bao vây bọn người Chiến Luyện.

Về lý thì có thể tha thứ, nhưng về tình thì sao có thể, người ở Hà Tây chết nhiều như vậy, rốt cuộc ý nan bình.

Bất quá hiện tại cũng không phải thời điểm để tìm đám đoàn trưởng kia tính sổ mà tinh thần Trần Triều Phát kia có vấn đề hiện tại hắn đang trốn vào đâu đó, ở cái khách sạn mấy chục tầng này, nhiều phòng như vậy, nhiều ngóc ngách xó xỉnh như vậy, ai biết Trần Triều Phát trốn ở nơi nào?

Chiến Luyện tính xuống tầng, tìm An Nhiên để An Nhiên phái hệ thống tình báo thực vật của nàng ra để đi truy tra, nếu thả Trần Triều Phát kia mặc kệ không biết kẻ điên này sẽ làm ra cái gì tới nữa.

Nhưng An Nhiên không biết hình dạng Trần Triều Phát như thế nào, ngày đó nàng tìm được Lôi Giang, hắn đang cùng một người đàn ông nói chuyện, nghe nội dung thì biết người kia là Trần Triều Phát.

Nhưng lúc ấy căn bản An Nhiên không để Trần Triều Phát trong lòng, cũng không cảm thấy y là người nguy hiểm như thế, lúc trước có Lôi Giang, bất luận kẻ nào cũng không cảm thấy y là một nhân vật biến thái như vậy, thoạt nhìn y rất bình thường, mang một khuôn mặt khá đại chúng.

Cho nên căn bản An Nhiên không nhớ mặt của Trần Triều Phát, nàng mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm cho nên sẽ không nhớ mặt mọi người.

Nghe Chiến Luyện nói xong, An Nhiên ngồi ở phòng hội nghị ấm áp dễ chịu ở tầng 4 ôm Oa Oa trầm mặc hỏi thực vật ở trong đại phú hào, thực vật ở đây, được chăm sóc cực kỳ kém cỏi a.

Ngẫm lại cũng đúng, đã là mạt thế, ai còn có tâm tư đi chiếu cố chăm sóc thực vật nữa? Ở hệ thống điều hòa sưởi ấm trung tâm, rất nhiều thực vật đã mất nước mà chết, lần trước vì tìm Lôi Giang, An Nhiên có làm sống lại một ít thực vật, nhưng đó đều không phải là thực vật biến dị, chỉ là một ít thực vật bình thường.

An Nhiên vừa đi, chúng nó lại tiếp tục mất nước, muốn tìm một người xa lạ như Trần Triều Phát, không phải việc dễ dàng.

Dây lục đằng màu xanh bắt đầu tràn lan ở trên hành lang, bò lên từng góc tường, hay trần nhà, sau đó An Nhiên dần dần đối với toàn bộ khách sạn này có một hiểu biết đại khái.

Nhưng là để cho thực vật bình thường sinh trưởng cần thổ nhưỡng, nhưng ở đây quá thiếu thốn, thực vật trong khách sạn đều bị đặt trong chậu hoa, không gian trưởng thành của chúng rất hữu hạn, cho nên tầm mắt của An Nhiên, có rất nhiều góc chết.

----------------------------------------------------

632. Cũng không phải chiến đấu một mình

Toàn bộ người may mắn còn sống sót, đối mặt với sự tập kích đều trốn tránh ở trong phòng không dám ra ngoài, dưới tình huống toàn bộ hệ thống camera bị tê liệt toàn diện, chỉ có một mình An Nhiên mới nắm giữ được tình hình trong khách sạn, vì vậy Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm cùng với đám người Chu Chính, toàn bộ ở trong phòng hội nghị chờ, chờ An Nhiên nói kết quả cho bọn hắn.

Nhưng mà, tuy rằng An Nhiên đã rất nỗ lực giục sinh thực vật, nhưng có một số nơi ở xó xỉnh hay phòng ở trong khách sạn không hề có thực vật, thậm chí một cây cỏ cũng không có.

Nàng tìm từ ban ngày cho đến buổi tối, tìm mấy giờ liền cũng không tìm ra được Trần Triều Phát, ngay cả Dương Tử Nhất cùng hai gã quân nhân đi theo cũng không biết đã trốn ở nơi nào.

Ngô Tư Miểu bị ép nói ra rất nhiều rất nhiều về căn cứ Kim Môn, đương nhiên những lời này rất nhiều là lời dư thừa, nhưng từ những lời nói của hắn, mọi người có thể tổng kết ra, vốn dĩ Trần Triều Phát đến căn cứ Diệu Dương đã mang theo không ít quân nhân tới đây.

Sau Lôi Giang lại mượn thế y thu không ít chư hầu, sau đó Dương Tử Nhất tới đón Trần Triều Phát bằng máy bay còn mang theo rất nhiều quân nhân.

Cho nên Trần Triều Phát cũng không phải chiến đấu một mình.

Bàn Tử tung ta tung tăng, xông ra từ đường hầm được đào thông, chạy đến xem hoàn cảnh ở đại phú hào.

Từ tầng 4 bị chôn vùi trong tuyết, hắn trực tiếp leo từ ban công tầng 4 đi vào, xoay quanh mấy vòng, mang theo vài kiến trúc sư 70-80 đi về phía cây cối tươi tốt nhất.

Còn không đi vào phòng họp đã kinh hỉ hét lớn ở cửa:

"Nữ thần, nữ thần, nơi này thật là một khối bảo địa a, trách không được người ở trong đại phú hào này không muốn ra ngoài, ngầm dưới này có một hầm khí mê - tan rất lớn, điện cung cấp cho khách sạn này cùng với hệ thống sưởi ở đây đều dựa vào nó a."

Con người muốn sống thì phải ăn uống tiêu tiểu, người trong đại phú hào nhiều như vậy, mỗi ngày chất thải ra đều chảy xuống hầm khí mê - tan, lại dùng một ít máy phát điện dùng dầu Diesel, phỏng chừng đại phù hào này có thể vẫn luôn có điện cùng hệ thống sưởi.

Hơn nửa nơi này có một hệ thống cung cấp nước sạch, giống như một nhà máy, bất quá chỉ là loại nhà máy nhỏ, còn có vài dị
năng giả hệ thủy cung cấp nước cho nên người ở nơi này có ăn có uống có điện ai nguyện ý chạy ra bên ngoài băng thiên tuyết địa a?

An Nhiên ngồi ở thủ tọa nghe vậy, trong lòng có chút cảm thán, con người thật sự thông minh đến cực điểm, trong thời tiết ác liệt như thế nào con người đều có thể nghĩ ra phương pháp ứng phó, nếu không lục đục người lừa ta gạt với nhau, thì làm sao không thể cùng nhau vượt qua mùa đông giá rét được?

Sau đó, Bàn Tử cười hì hì, tràn ngập nịnh bợ đi tới gần An Nhiên, khom người hỏi:

"Nữ thần, ngài có an bài đặc biệt gì với khách sạn này không?"

An Nhiên quay đầu, đôi mắt u tĩnh nhìn về phía Bàn Tử, hắn co rụt lại, bị dọa đến không dám nhìn đôi mắt An Nhiên, hắn cúi đầu, thấp giọng nói:

"Là như thế này, như thế này a, Hà Tây... Hà Tây đã không thích hợp cho chúng cư trú nữa rồi, trong đường hầm băng, quái vật kia.... Nhục hoa của ngài, quá khủng bố!!!"

Những người còn sống sót sau khi gặp qua đóa Nhục hoa lúc ở Tinh Khu Tương thành, giờ đứng cạnh bộ rễ của Nhục Hoa, người lớn hay người bé tất cả đều đứng ở trong đường hầm băng không dám động đậy, trơ mắt nhìn rễ của Nhục hoa giống như những con rắn lột da vặn vẹo ở trước mặt bọn họ, một đám một đám sợ tới mức vỡ mật.

Ở cái loại tâm tình như vậy muốn họ cùng sinh hoạt với đóa Nhục hoa kia ở dưới lớp băng thì hoàn toàn bức tử bọn họ a a a.

----------------------------------

633. Bọn họ sợ

An Nhiên cười cười nhìn biểu tình dạ dạ vâng vâng của Bàn Tử, nói:

"Nguyên bản khách sạn này đã chật cứng người, ngươi lại muốn nhét thêm người vào, phỏng chừng cũng không thể nhét bao nhiêu, hiện tại Hà Tây còn lại bao nhiêu người?"

"Còn không đến 5000 người."

"Ngươi xem đi, còn nhiều người như vậy, ngươi để toàn bộ dọn vào đại phú hào, thì người trong này nên làm gì bây giờ?"

Không phải tâm địa An Nhiên thiện lương suy nghĩ cho người ở bên trong đại phú hào, mà chuyện nào ra chuyện đó, ở đại phú hào, trừ nhóm lãnh đạo ra lệnh oanh tạc Hà Tây ra, kỳ thật có rất nhiều người như người phục vụ cả nam lẫn nữ, có người nhà của thành viên trong đoàn đội, kỳ thật họ đều vô tội.

Tròng mắt Bàn Tử chuyển động, hắn nói với An Nhiên:

"Cái đó cũng có thể giải quyết, chung quanh không phải có một ít chung cư hay nhà cao tầng hay sao? Chúng ta cũng có thể dọn vào đó, chỉ cần dẫn hệ thống điện, hệ thống sưởi cùng với hệ thống nước sạch là được."

Hệ thống nước sạch lấy nước bên ngoài, khẳng định không thể uống, vô luận thiết bị có tiên tiến như thế nào thì vẫn luôn không thể biết được bên trong có virus độc hại hay không, nhưng dùng để xả bồn cầu, lau nhà gì gì đó thì hoàn toàn có thể nha.

Nước uống của nhân loại, khẳng định đều là do dị năng giả hệ thủy sản xuất ra, đại phú hào này cũng có không ít hệ thủy a, phân biệt sau đó có thể trưng thu sử dụng a.

Hơn nữa, trước khi bọn họ không phải có nồi hơi phát điện bằng củi lửa hay sao, vẫn có thể dùng a, dọn hết về đây, dù sao mặc kệ như thế nào có lăn lộn vất vả một chút cũng không sao, chỉ nhất định không thể cùng Nhục hoa sinh hoạt ở cùng một chỗ a.

Bọn họ sợ!

"Tùy các ngươi, chỉ cần các ngươi nguyện ý chính mình xây dựng thiết kế."

An Nhiên nhún nhún vai, dù sao không cần nàng làm gì, tùy bọn người Bàn Tử làm gì thì làm.

Hiện giờ ở Hà Tây khắp nơi là lỗ thủng, rất nhiều biệt thự không phải bị đổ sụp do bom đạn thì bị bộ rễ của Nhục hoa chiếm giữ, căn bản là bọn họ không có điều kiện để đốt củi lửa, đó là một phần, chủ yếu là sợ kinh động đến Nhục hoa bị nó ăn luôn.

Cho nên những người này nếu phải ở dưới lớp băng sẽ sớm bị thời tiết như này đông chết rồi.

Còn số máy bay chiến đấu trên bầu trời vì mất đi chỉ huy đã sôi nổi bay trở về căn cứ Kim Môn, tuy không có người hạ lệnh, nhưng bọn họ không quay về ở lại nơi này làm gì?

Đám tiểu tử nhà họ Lưu, cùng với nhóm dị năng giả lực lượng cầm côn bổng, tìm được hai chiếc máy bay chiến đấu dùng trong trường hợp khẩn cấp ở trên mái nhà, phỏng chừng là chuẩn bị đường đào tẩu cho Dương Tử Nhất cùng Trần Triều Phát.

Chẳng qua là đưa Trần Triều Phát về là mục đích của Dương Tử Nhất, hắn cần phải mang người đi, Trần Triều Phát không xuất hiện, hắn cũng sẽ không đi.

Cho nên máy bay chiến đấu tạm thời ở trong tay nhóm người An Nhiên cùng Chiến Luyện.

Đến tối, người ở Hà Tây trong đường hầm cơ bản đã được đưa tới, trước đó đại đa số mọi người đều ở trong đường hầm chờ được an bài chỗ ở, người có thể hỗ trợ cũng tuyệt đối không dám hàm hồ, lúc này, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần không bị Nhục hoa ăn thịt, muốn bọn họ thế nào cũng được.

Trương Bác Huân lưu lại bên Bàn Tử để hỗ trợ, hắn cùng với một ít dị năng giả hệ kim, tạo một ít nồi hơi phát điện bằng củi lửa, mà củi kia hiện tại được thu hoạch ở đại phú hào, nơi nào An Nhiên ở nơi ấy đều là rừng rậm.

---------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện