Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 681


trước sau

672. Vân Đào số 2

Bất quá Trần Triều Phát có dị năng như vậy đồng dạng cũng có khuyết điểm, bởi vì chung quy thì giả vẫn chỉ là giả, khi Trần Triều Phát cos Vân Đào thì hắn mất đi thân thể cương thương bất nhập giống như Chiến Luyện, mà khi hắn cos Chiến Luyện thì sức lực của hắn không lớn.

Vân Đào này ngồi ăn sủi cảo, nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm với việc này, hắn bị người bắt chước, còn bắt chước giống đến như vậy, trừ bỏ cảm thán thời vận của mình không được tốt ra hắn cũng không có ý nghĩ khác.

"Thôi được rồi, ngươi ăn trước đi, ta mang bát này sang cách vách."

Thấy biểu tình bình thản của Vân Đào này, An Nhiên cũng không nhìn ra sơ hở gì, vì thế sau thất bại lần thứ 101 nàng bưng một bát sủi cảo trên mặt bàn đi ra cửa, sang phòng bên cạnh.

Vân Đào ở bên phòng cách vách kia đang tự luyện tập, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp nổi cuồn cuộn, đôi tay cầm lấy chấn song cửa sổ, vận động làm mồ hôi đầy người.

"Ngừng nghỉ chút đi, cũng không sợ cảm mạo hay sao."

An Nhiên vào cửa, đặt bát sủi cảo lên mặt bàn, rồi ngồi xuống ghế.

Vân Đào số 2 này đang tập luyện liền ngừng lại, đóng lại cửa sổ đang mở rộng, xoay người, mặc thêm quần áo rồi lấy một hộp giấy, lau cái bàn, hỏi"

"Hôm nay ngày mấy rồi? Thế nhưng ăn sủi cảo."

"Bọn Bàn Tử nói bọn họ muốn chúc mừng mình còn sống sót sau một năm."

An Nhiên nhìn thoáng bát sủi cảo đặt trên mặt bàn, ý bảo Vân Đào số 2 một chút để hắn ngồi xuống ăn.

Vân Đào này ngồi xuống, duỗi tay muốn lấy, An Nhiên thở dài, dùng tay chắn lại.

"Phải dùng đũa."

Nói xong lại đưa một đôi đũa cho Vân Đào số 2.

"Trần Triều Phát ở cách vách đã ăn chưa?"

Vân Đào số 2 này nhận đôi đũa thuận tiện hỏi một câu.

Đối mặt với vấn đề này An Nhiên lười cường điệu, chỉ lắc lắc đầu tựa vào lưng ghế hỏi lần thứ 101:

"Rốt cuộc ngươi là thật hay là giả a?"

"Ta là thật, cách vách là giả."

Vân Đào số 2 vừa ăn sủi cảo vừa trả lời An Nhiên lần thứ 101.

An Nhiên vô lực dùng tay xoa mặt, nghiêng đầu nhìn Vân Đào ngồi đối diện, Vân Đào cười cười hỏi:

"Hằng Hằng dạo này tốt không?"

"Khá tốt, hắn có chút nhớ ngươi!"

"Vậy có thời gian, dẫn hắn đến nhìn ta."

"Nhưng là ta sợ ngươi là giả, sẽ thương tổn nó."

"Vậy cũng không tốt? Thật giả không phân biệt."

Người này còn có tâm tình trêu ghẹo nàng nhìn An Nhiên, nụ cười ôn ôn mang theo chút thích ứng trong mọi hoàn cảnh, căn bản nhìn không ra được giả vờ.

Nhưng Vân Đào cách vách kia cũng có nụ cười giống y đúc.

Vì thế An Nhiên lại đổi dáng ngồi hỏi:

"Hiện tại ta có giả thiết a, nếu ngươi thật sự là Vân Đào, là thật ấy, ta cũng không mong chờ gì lúc sinh thời có thể phân biệt được hai người, vậy ta coi như ngươi là thật đi, ngươi có ủy khuất không? Ngươi có oán hận không? Chúng ta nhốt ngươi ở bên trong đại phú hào này, ngươi có cảm thấy chúng ta thẹn với ngươi không?"

"Ta cũng hỏi ngươi, lúc trước Bàn Tử cũng nhốt ngươi ở trong đại phú hào, bên ngoài dựng lên một bức tường cao, ngươi có ủy khuất không? Ngươi có oán hận không? Ngươi thay những trói buộc kia làm nhiều việc như vậy, ngươi có cảm thấy bọn họ thẹn với ngươi không?"

"Tình huống này không giống nhau, người hạ lệnh lấp kín đại phú hào là ta."

An Nhiên nếu muốn ra ngoài thì tùy thời đều có thể đi ra, năng lực của nàng Trần Triều Phát không thể bắt chước được, không phải An Nhiên nói mạnh miệng, mặc dù hiện tại nếu có thêm một dị năng giả hệ mộc có thể khống chế được thực vật thì cũng không có đóa Nhục hoa thứ hai để nghe mệnh lệnh của người đó.

--------------------------------

673. Chờ viện quân

Hơn nữa mặc dù dị năng của Trần Triều Phát có thể bắt chước giống 100% vô luận diện mạo hay là dị năng, nhưng có vài điều, Trần Triều Phát không thể bắt chước được, ví dụ như sự liên hệ giữa An Nhiên và Nhục Hoa, đó là ràng buộc thuộc về bên trong đầu của cả hai.

Mà Nhục hoa cũng không phải là do dị năng của An Nhiên khống chế được.

Loại thời điểm này kỳ thật An Nhiên rất muốn Trần Triều Phát bắt chước chính mình, nếu lúc ấy nàng cố nhịn xuống, chết giả, làm Trần Triều Phát bắt chước chính mình đi ra ngoài, loại thời khắc đó, có phải sẽ không phức tạp như thế này hay không?

"Cho nên, hiện tại tâm tình của ta cũng giống như tâm tình lúc trước của ngươi."

Vân Đào buông đôi đũa trong tay xuống, dựa sống lưng thẳng tắp vào ghế ngồi, nghiêm túc thập phần nhìn An Nhiên, không ăn sủi cảo mà nói:

"An Nhiên, chúng ta cùng từ Tương thành bước đi cho tới hiện giờ, ngươi hẳn minh bạch cách làm người của ta, chúng ta đều phải cố gắng sống sót vì chính mình cũng vì người bên cạnh, ồn ào nhốn nháo cũng không thể giải quyết được chuyện này."

An Nhiên ngồi đối diện với hắn trầm mặc không nói gì, nàng rũ mục, nhìn hoa văn trên chiếc bàn, bên tai lại nghe được giọng nói của Vân Đào tiếp tục vang lên:

"Kỳ thật, ngươi có nghĩ tới một vấn đề hay không, Trần Triều Phát, hắn giống ta, an an tĩnh tĩnh ở phòng bên cạnh, kỳ thật hắn đang đợi cái gì?"

"Chờ cái gì?"

"Chờ viện quân."

Vân Đào nói ra ba chữ, làm mặt An Nhiên nháy mắt trắng bạch, bởi vì nàng cảm thấy rất có đạo lý,

Dù sao thật chính là thật, căn bản không thể giả được, hiện tại thời gian còn không dài, rất nhiều thứ không thể suy xét tìm hiểu đến từng chi tiết, nhưng thời gian càng dài, chi tiết càng bại lộ ra, rất dễ dàng có thể phân biệt được Trần Triều Phát.

Hiện giờ hắn chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi.

Nghĩ tới hậu trường của Trần Triều Phát là căn cứ Kim Môn, thủ lĩnh của căn cứ Kim Môn là Trần lão tướng quân, Trần Triều Phát bị giam giữ trong nhà tù ở căn cứ Diệu Dương, Trần lão tướng quân làm sao có thể không tới cứu con trai của mình được?

Y đang muốn kéo dài thời gian để chờ viện quân tới!

An Nhiên vội vàng đứng dậy, ngay cả bát đũa cũng chưa kịp thu thập nàng đi ra đại phú hào tìm Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm.

Vừa mới đứng ở cửa đại phú hào, nàng chợt dừng bước chân, nàng đang đứng ở trên nền tuyết trắng đón nhận ánh dương, mày nàng nhăn lại, tinh tế cảm thụ những âm thanh vang lên trong đầu.

Vô số mầm non đang bắt đầu nảy mầm ở dưới nền đất, chúng đang thì thầm ngươi một câu ta một chữ, biểu đạt sự vui sướng đối với mùa xuân, trời bắt đầu vào xuân!

Thực vật đang sinh trưởng dưới nền đất, chúng cảm thụ trực tiếp đối với tự nhiên chỉ cần nhiệt độ không khí thay đổi một chút thôi, chúng đều có thể cảm nhận được.

An Nhiên cười một chút, đột nhiên lại không vội vàng nữa, đầu xuân a, vậy tuyết sẽ tan đi, đám động vật cũng muốn xuất động rồi, căn cứ Kim Môn cùng căn cứ Diệu Dương từ giờ trở đi sẽ có rất nhiều rất nhiều việc phải lo lắng, nếu căn cứ Kim Môn phái quân đội tới đánh căn cứ Diệu Dương thì cũng không dễ dàng.

Nhưng An Nhiên vẫn nên đi tìm Chiến Luyện nói chuyện kia đi, Chiến Luyện đang ở trên nền tuyết sửa chữa một cái xe ủi, chuẩn bị dọn dẹp đụm tuyết, bên ngoài mấy tòa nhà này, tuyết đã tạo thành một cái tường thành rồi.

Chiến Luyện nghe An Nhiên nói căn bản cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn ném chiếc cờ lê trong tay vào đống linh kiện rơi rớt tan tác bị hắn tháo, rồi ôm lấy vai An Nhiên nói với nàng:

"Chuyện này cũng không cần vội vàng, chúng ta đã sớm nghĩ đối sách, căn cứ Kim Môn là một mối tai họa ngầm, sớm muộn gì cũng sẽ đến."

Sau đó Chiến Luyện nghiêm túc nhìn về phía đại phú hào, chuyển thân An Nhiên sang bên cạnh, tay vẫn ôm lấy vai An Nhiên, nói:

"Vậy hiện tại, ngươi có nghĩ tới việc thả Trần Triều Phát ra? Tránh cho tai họa ngầm từ căn cứ Kim Môn hay không?"

------------------------------

674. Không chỉ yêu còn có thưởng thức

"Không có."

An Nhiên lắc đầu, trả lời chém đinh chặt sắt, lời nói tựa hồ có chút châm chọc:

"Chúng ta vì sợ hãi căn cứ Kim Môn mà thả hắn, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?"

"Trăm phần trăm sẽ không bỏ qua!"

"Vậy được, làm thật tốt việc chuẩn bị chiến đấu, tùy thời liều mạng với căn cứ Kim Môn!"

Trong cơn gió ấm áp thổi qua người, Chiến Luyện nhìn thê tử vốn nũng nịu của hắn, vẻ mặt nàng bi tráng, không biết như thế nào trong mắt có chút ý cười, nghiêm túc nói về tương lai.

Tương lai kia, có lẽ sẽ bởi vì chịu đả kích của căn cứ Kim Môn làm tất cả mọi người ở đây vô pháp sống sót.

Nhưng Chiến Luyện cảm thấy vào giờ phút này tâm tình có gì đó không nói lên lời, hắn cảm thấy càng ngày càng cảm thấy An Nhiên đáng yêu.

Nàng giống như một thân cây, chậm rãi chậm rãi trưởng thành, làm hắn càng ngày càng thưởng thức.

Thưởng thức ở đây không phải yêu, hắn yêu An Nhiên, hiện tại trừ yêu ra hắn còn thưởng thức nàng.

Sáng ngày hôm sau, thái dương vẫn nhô lên như cũ, thời tiết cũng không có ác liệt như những ngày trước, Bàn Tử vô cùng cao hứng, lại nghe An Nhiên tiên đoán, thực vật dưới nền đất đã bắt đầu nảy mầm, thì hưng phấn, kéo một ít học giả về nông nghiệp bắt đầu thương thảo quy hoạch đồng ruộng như thế nào, thành lập gia viên mới như thế nào.

Những người đi ra từ Đại phú hào vẫn bị nhốt ở một khu riêng không thể đi lại tùy ý, bởi vì không đủ nhân thủ, nên không phái người trông coi những người này, nhưng Bàn Tử cũng không lo lắng đám người này sẽ trốn chạy, dưới băng thiên tuyết địa như thế này chỉ cần chạy ra ngoài không đến một ngày, thì có thể bị đông chết ở những cánh đồng tuyết mênh mông.

Trừ đám người may mắn sống sót ở đại phú hào không mấy vui vẻ ra, thì những người khác khá cao hứng, dị năng giả hệ mộc đang vội vội vàng vàng, bọn hộ đem số hạt giống đã thu thập từ trước mang ra, nên ngâm nước thì ngâm nước nên gieo giống thì gieo giống, chờ một ngày tuyết tan hết thì bắt đầu trồng xuống.

Dị năng giả hệ thổ, hệ kim cùng hệ thủy đã quyết định xây dựng một cái nhà máy nước ở bên cạnh Đại phú hào, chờ đến đầu xuân, tranh thủ dẫn nước tới từng nhà, thứ nước mà có thể uống trực tiếp được.

Mấy ngày nay, Chiến Luyện lôi kéo Lạc Phi Phàm, hai người tránh ở một bên cân nhắc cái gì đó, rất thần bí, An Nhiên hỏi Chiến Luyện hắn cũng không nói.

Mà ở phương Bắc cách đó khá xa, trong căn cứ Kim Môn khổng lồ, ở một căn biệt thự trang nghiêm của Trần lão tướng quân, vài quân nhân đang ra ra vào vào, Trần lão tướng quân đang ngồi ở sô pha phòng khách, sắc mặt ông không quá tốt.

Ông đã về hưu nhiều năm, nhưng thoạt nhìn vẫn có tinh thần, trong biệt thự hệ thống sưởi chạy 24/24, cho nên ông chỉ mặc một chiếc áo sam dài tay, khuôn mặt hồng hào như vừa vận động xong, ông ngồi trên sô pha, nghe người bên cạnh báo cáo.

Trong phòng bếp khá xa, Trần Kiều đang ngồi ở chiếc bàn chuẩn bị to rộng giúp má Hoàng nhặt rau, ngẫu nhiên duỗi cổ ra nhìn bên ngoài phòng bếp, nàng phát hiện căn bản không nhìn được tình huống bên trong đại sảnh, biểu tình có chút thất vọng.

Má Hoàng đang lanh lẹ chuẩn bị cơm chiều, nghiêng đầu nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Trần Kiều liền hỏi:

"Kiều Kiều tiểu thư, ngài đang nhìn gì đó?"

Lúc này Trần Kiều mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng ném ngọn rau trong tay, nghĩ nghĩ, lại thử họ má Hoàng:

"Má Hoàng này, ngươi ở bên người ông chú của ta lâu nhất a, vậy có nghe nói ông chú tính khi nào đi về phía Nam hay không?"

----------------------

P/s: Các nàng còn nhớ Trần Kiều là ai không????????

-------------------------------------

675. Kiều Kiều tiểu thư

Nghe vậy, má Hoàng có chút không cao hứng nhìn Trần Kiều bưng cái giá nửa chủ nhân, quở mắng:

"Kiều Kiều tiểu thư, đây là việc của tướng quân, việc của tướng quân đều là cơ mật của quốc gia, hạ nhân như chúng ta đây có thể tùy tiện hỏi thăm hay sao? May mắn đây là mạt thế, nếu ở trước mạt thế, ta giúp ngươi hỏi thăm, nói không chừng sẽ bị gắn tội danh gian tế, gián điệp gì đó."

Trần Kiều bị răn dạy, không cao hứng, tùy tay đẩy ra đồ ăn trên mặt bàn, bĩu môi dỗi nói:

"Ngươi cũng thật tự cao a, còn không phải chỉ là một người giúp việc bếp núc trong nhà ông nội ta? Cao cái gì mà cao? Nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi thấy ông của ta sẽ giúp người của Trần gia hay là giúp một kẻ hầu hạ như ngươi?"

Khi dễ nàng một thân một mình không cha không mẹ hay sao? Trần Kiều đã được nuôi chiều từ bé, tính cách bị kiều dưỡng ra, ai cũng không phục, còn không phải chỉ là người hầu lớn tuổi giúp việc hai mươi mấy năm ở nhà ông chú của nàng hay sao? Dựa theo tính tình bênh vực người nhà cực kỳ coi trọng huyết thống của ông chú, thì Trần Kiều có thể không coi bà ra gì.

Biểu tình trên mặt má Hoàng dừng một chút, ngày thường bà thường được tiểu bối Trần gia tôn kính đã quen, chỉ có Trần Kiều này, tự giác nhận mình là nửa cái chủ nhân ra oai, nhưng lại nghĩ, Trần Kiểu ở trước mặt Trần lão tướng quân cũng có thể được coi là tiểu bối được sủng ái, rốt cuộc cũng không dễ chọc.

Bà bĩu môi, thay đổi lại sắc mặt, tận tình khuyên bảo nói:

"Kiều Kiều tiểu thu, không phải má Hoàng thích thuyết giáo nhưng khi nào đi về phía Nam đều là chuyện của người lớn, ngài gấp gáp cũng vô dụng, dù sao ngài cũng từ phía Nam tìm được đường sống trong chỗ chết trở về đây, tự nhiên biết tình huống ở đó như thế nào, người còn sống ở đó còn rất ít, ngài gấp cũng vô dụng a."

Ở Trần gia, ai cũng đều biết con trai của Trần Kiều bị mất tích ở phía Nam, cho nên nàng vẫn luôn ngóng trông Trần lão tướng quân có thể phản công về phía Nam, để giúp nàng tìm con trai.

Bất quá đã một năm, người Trần gia vẫn luôn khuyên bảo Trần Kiều, tỷ lệ người sống sót ở phía nam quá thật rất nhỏ, thành thị từng nơi từng nơi bị thi hóa, mặt ngoài Trần Kiều không thèm để ý, nhưng trên thực tế, nội tâm nàng vẫn hy vọng có thể tìm được con trai nàng.

Đang nói chuyện, thì con trai đầu và con trai thứ hai của Trần gia vừa nói chuyện vừa đi vào phòng bếp, má Hoàng nhanh chóng ném xuống đồ ăn trong tay, tiếp đón hai người, Trần Kiều ngồi một bên không nhúc nhích, lăn lộn bó rau cải.

"Kiều Kiều, rau cải bị ngươi lăn lộn hết tối nay chốc lát chúng ta ăn cái gì a?"

Trần Triều Hỉ con trai thứ hai Trần gia lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh, trêu ghẹo Trần Kiều.

Trần Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái:

"Bác hai, tâm tình cháu không tốt, cháu còn không được phép lấy lá cải phát tiết hay sao?"

"Tâm tình ngươi có gì mà không tốt chứ?"

Trần Triều Cung là con trai cả của Trần gia ngồi xuống bên cạnh Trần Kiều, Trần Triều Cung so với Trần Triều Hỉ, vẫn có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều, có khả năng do tuổi tác, rốt cuộc Trần Triều Cung đã hơn 50 gần 60 tuổi.

Hắn trầm ổn nhìn thoáng qua Trần Kiều, trong mắt có ẩn ẩn nghiêm khắc:

"Ở căn cứ Kim Môn này, ăn ngon, mặc ấm, ai cũng không dám nói ngươi nửa câu, tâm tình làm sao không tốt."

"Cháu..."

Trần Kiều nghẹn họng, nàng có chút sợ bác cả thập phần nghiêm túc này, thân là con cháu Trần gia, Trần Kiều biết, vợ, con, cháu nội ngoại của Trần Triều Cung tất cả đã không còn đã mất ở phía Nam, cho nên ở Trần gia, tâm tình của Trần Triều Cung là trầm trọng nhất.

Nàng không dám giận dỗi hắn.

-------------------------------

676. Thật buồn đến đáng thương

Thấy Trần Kiều giống như một con gà mái bại trận, uể oải ngồi ở bàn chuẩn bị, khóe miệng má Hoàng kéo lên một tia cười đắc ý, nói với Trần Triều Hỉ với ý vị cáo trạng:

"Kiều Kiều tiểu thư đây là lo lắng cho con trai của mình ở phía Nam kia, cho nên mới hỏi thăm tướng quân khi nào thì điều quân về Nam."

Quỷ cáo trạng!!! Nháy mắt Trần Kiều nâng lên đôi mắt đẹp hung hăng nhìn má Hoàng, hiện giờ nàng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả một người hầu nho nhỏ đều dám ngáng chân nàng.

Nào biết, Trần Triều Cung cũng không giống như tưởng tượng của má Hoàng mà răn dạy Trần Kiều không hiểu chuyện, tìm hiểu cơ mật gì đó, ngược lại hắn thở dài, có chút đồng cảm thả mềm lại ngữ điệu nhu hòa nói với Trần Kiều:

"Chuyện này, tạm thời sẽ không có tiến triển gì, ngươi vẫn nên đi lại nhiều lần ở khu trung tâm giao nhiệm vụ đi, bên đó có một ít thông báo tìm người, cũng có không ít người sống sót từ phía Nam tới đó đăng ký tư liệu."

"Vì cái gì a, không phải đã nói rằng quái vật ở phía nam tiến hóa rất nhanh, nhân lúc còn sớm cần phải tiêu diệt một ít hay sao?"

Trần Kiều vừa nghe liền thấy thất vọng, cũng có chút cảm giác không muốn từ bỏ hy vọng, đi về phía Bắc, càng đi càng thấy, ảnh hưởng của virus tận thế càng nhỏ, cho nên ở phương Bắc này rất khó có thể nhìn thấy quái vật nghịch thiên gì đó, mà quái vật ở phía Nam chúng tiến hóa càng lúc càng nhanh, căn cứ Kim Môn đã rất sớm có kế hoạch đưa quân về phía Nam.

Mỗi một cái giống loài nào phát triển quá mức nhanh chóng mà không có sự ngăn chặn thì sớm hay muộn sẽ có một ngày sẽ trở thành mối tai họa không thể kiềm chế với con người.

Cho nên kế hoạch điều quân chém giết về phía Nam tiêu diệt một bộ phận tang thi cùng động thực vật biến dị vẫn luôn được đề ra.

Trần Triều Cung lại cau mày, lắc đầu thở dài:

"Tiểu Phát đi căn cứ Diệu Dương đã lâu, trừ khoảng thời gian trước lúc mấy chiếc máy bay chiến đấu bay về, chúng ta vẫn luôn không có tin tức của nó truyền lại, Dương Tử Nhất cũng không biết làm ăn gì, đi đón người mà thôi, bày đặt một trận lớn như vậy, hiện tại chính hắn đều biến mất."

"A? Chú ba.... không có việc gì đi ?"

Vốn dĩ Trần Kiều muốn hỏi, Trần Triều Phát có lại phát bệnh hay không? Nhưng sau đó chuyển chuyển miệng nghẹn xuống.

Khoảng thời gian trước, nghe nói máy bay đi đón người và vật tư từ căn cứ Diệu Dương đã trở về, nhưng bọn hắn ở căn cứ Diệu Dương kia nghe Trần Triều Phát hạ lệnh, ném bom không ít dân thường, những người đó làm loạn, phản công lại Đại phú hào, sau đó Trần Triều Phát và Dương Tử Nhất có bị bọn họ phản công thành công hay không cũng không có tin tức.

Sau đó Trần Kiều lại nghe nói, do gió tuyết quá lớn, vệ tinh trên trời không thể nhìn được căn cứ Diệu Dương, vì vậy căn cứ Kim Môn mất đi tọa độ của căn cứ Diệu Dương.

Dù sao về những chuyện này, Trần Kiều cũng không hiểu, đương nhiên nàng vẫn có chút quan tâm đến Trần Triều Phát, rốt cuộc Trần Triều Phát cũng thật sự đáng thương.

Một người, có thể nhìn thấu mọi thứ, sẽ thực đáng buồn, luôn trong hoàn cảnh buồn đến đáng thương.

Trần Triều Phát là quá thông minh, thông minh đến nỗi đầu óc có chút không bình thường.

"Rất khó nói."

Trần Triều Cung giơ tay, vuốt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, sau khi vợ con cùng cháu hắn mất đi, trong một đêm hắn dường như già đi thoạt nhìn so với cha hắn Trần lão tướng quân còn già hơn.

Hắn nghĩ nghĩ, thở dài, nói với Trần Kiều:

"Nghe nói tuyết sẽ không rơi nữa, chúng ta sẽ phái vài người đi căn cứ Diệu Dương, trước thăm dò hành tung của Tiểu Phát, cho nên trước khi giải quyết xong việc của Tiểu Phát, chúng ta không có kế hoạch xuống phía Nam."

---------------------------------

677. Nhân quả

Trần Kiều nghe vậy, khuôn mặt kiều mỹ có chút thất vọng nhàn nhạt, rồi sau đó, lại tự nâng cao tinh thần, gật gật đầu với Trần Triều Cung, bộ dạng không để bụng.

"Hẳn là vậy, việc của chú ba là việc lớn, không có việc gì, dù sao A Văn cũng đoản mệnh, ha ha a."

Sự ích kỷ thì mọi người đều có, Trần Kiều vẫn luôn cho rằng lúc ấy ở phía nam trong cái bệnh viện tồi tàn kia, lựa chọn của nàng sẽ là lựa chọn chính xác nhất mà mỗi người đều sẽ chọn, đối với điều này, nàng kiên trì cảm thấy mình không có gì để hối hận.

Sau đó ở đầu đường, nàng bị An Nhiên hỗn tướng kia vứt bỏ, mất công nàng mạng lớn, chuyển qua góc đường đụng phải một đội ngũ người còn sống sót, đoạn thời gian ở trong đội ngũ người còn sống sót đó, Trần Kiều không muốn nói, coi nó không tồn tại.

Tóm lại nàng một đường giãy giụa đi về phía Bắc, hiện tại ngày tháng cuối cùng đã yên ổn, nàng tìm được người nhà Trần gia, một lần nữa trở về những ngày cơm no áo ấm.

Cũng không biết do trải qua những ngày tháng thoải mái hay gì mà Trần Kiều ngược lại thường xuyên nhớ tới A Văn đứa nhỏ từ trong bụng nàng nhảy ra kia.

Khi người nhà Trần gia nói tới tin tức sẽ điều quân về phía Nam lọt vài lỗ tai nàng, tâm của Trần Kiều giống như nhà giam được mở ra, toàn bộ cảm xúc bên trong đều chạy ra ngoài.

Nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng rất muốn A Văn.

Nhưng mà, nàng chỉ là một bé gái mồ côi không có cha mẹ yêu thương, tuy rằng có mang huyết mạch của Trần gia nhưng cha mẹ nàng đã gặp nạn ở mạt thế, hiện giờ nàng một mình vỗ tay làm sao có tiếng vang, A Văn của nàng, so với Trần Triều Phát, đương nhiên sự tình của Trần Triều Phát quan trọng hơn.

Lúc này trên mặt Trần Kiều là cười nhưng trong nội tâm là chua xót, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, nàng tưởng niệm A Văn của nàng, tới trình độ trước nay chưa từng có.

Cố tình, Trần Triều Hỉ còn cảm thấy nàng thực hiểu chuyện, hắn cầm bia, ngồi xuống bàn chuẩn bị, nhìn Trần Kiều gật gật đầu, cảm thán:

"Kiều Kiều, ngươi hiểu chuyển rất nhiều rồi."

Ý cười thập phần đắc ý của Trần Kiều hiện ra, nhưng đáy mắt đều là chua xót, không người có thể hiểu được.

Nếu đây là nhân quả thì nàng đang nếm quả đắng của việc lúc trước gieo nhân.

Trong căn cứ Kim Môn thời tiết dần dần chuyển biến tốt, không tới trình độ vừa ra ngoài liền chết cóng như trước nữa, mọi người có thể ra cửa, liền có người phát nhiệm vụ
tới trung tâm phát nhiệm vụ như tìm người nào, tìm đồ gì, thu thập loài nào.... vân vân.

Càng lúc càng có nhiều người tổ chức quét tuyết, đem đống tuyết dày hơn 10m này dọn dẹp, sau đó căn cứ dần dần lộ ra diện mạo nguyên bản.

Người ở khu trung tâm phát hành nhiệm vụ dần dần nhiều lên, tin tức cũng linh thông hơn rất nhiều so với trước, đột nhiên Trần Kiều giống như điên rồi, cả ngày đều chờ đợi ở đó.

Mà ở căn cứ Diệu Dương, Bàn Tử đang thống kê lại số người may mắn còn sống sót qua trận tuyết tai này, chính là nhóm trói buộc của hắn, hơn nữa còn một ít người sống sót ở Hà Đông chuyển sang Hà Tây, còn có người sống sót trong Đại phú hào, tổng cộng không tới 6.000 người.

Hắn cũng lười lãng phí nhân lực cùng vật lực để đào tuyết hay dọn dẹp tuyết ở căn cứ Diệu Dương, hắn nghe lời Chiến Luyện, mỗi ngày chỉ lo tổ chức nhóm dị năng giả lực lượng đào đất xuống hầm xe, đặc biệt là phòng có xây dựng gara là lựa chọn hàng đầu của Bàn Tử.

Ước chừng có thể vì bị ăn một cú dài trí nhớ, Chiến Luyện sợ lại có mấy chiếc máy bay chiến đấu tới ném bom bọn họ, cho nên mới tính toán đào mấy hầm ngầm để trú bom.

------------------------------------------------

678. Chịu đau một phát súng

Sau khi sửa sang lại hầm trú ẩn, mặc dù máy bay có ném bom thì bọn họ cũng chỉ có thể phá hỏng một ít địa tầng kiến trúc phía trên, không nổ chết người.

Chỉ cần đám quân nhân ở trên máy bay xuống đất, căn cứ Diệu Dương trăm phần trăm sẽ thắng.

Cứ như vậy qua mấy ngày, người ở căn cứ Diệu Dương ra ngoài càng nhiều, hai Vân Đào bị mang ra từ Đại phú hào, mọi người truyền tai nhau nói lãnh đạo cao tầng của đoàn đội đã quyết định, giết cả hai Vân Đào.

Có người hoan thiên hỉ địa, có người thở dài lắc đầu, người hoan hỉ nói, lúc này Trần Triều Phát xác định phải chết rồi, người lắc đầu thờ dài cảm thấy vì Trần Triều Phát mà phải bỏ đi mạng sống của Vân Đào, thật sự là không đáng.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bọn họ tự phải trải qua nhật tử của mình, ai chết cũng được, dù sao người chết không phải mình.

Căn cứ Diệu Dương có vài tòa nhà cao tầng còn bị cánh đồng tuyết chôn vùi mất một nửa, tường thành đã không có, cũng không còn bóng dáng những con đường rộng rãi, con người ở đây vẫn vui sướng hoạt động ở trên những cánh đống tuyết trắng.

Tai nạn qua đi, đám nhỏ trong tay Bàn Tử càng lúc càng nhiều, ban đầu đều là những đứa nhỏ còn phải ẵm ngửa trong tay, giờ đều có thể chạy đầy đất, những người lớn đã làm mấy tấm trượt tuyết cho đám nhỏ, vui sướng nô đùa trên nền tuyết, đón lấy ánh nắng đầu xuân.

Trương Bác Huân cùng Chiến Luyện là hai dị năng giả hệ kim cấp cao, mỗi người đều dẫn một Vân Đào đi ra nền tuyết trắng, An Nhiên mặc một bộ quân áo nỉ màu tím, lẳng lặng đón lấy ánh nắng, trên cổ nàng có quàng một chiếc khăn màu vàng kim, nó phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Chờ hai cái Vân Đào đi qua bên người nàng, An Nhiên đem ánh mắt từ trên người Oa Oa đang trượt tuyết ở phía xa thu về, xoay người, nhìn biểu tình tự nhiên của hai người, đột nhiên, hốc mắt nàng đỏ lên.

Nàng thập phần không tha, cũng không biết thật hay giả, nhưng dù sao từ biểu tình của nàng, tựa hồ có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với Vân Đào, có lời ly biệt, không có nói ra, cũng không biết nên ly biệt với ai.

Sau lưng nàng, những người lớn đều chạy ra, bắt đám nhỏ đang nô đùa trên nền tuyết trở về, có người muốn ôm Oa Oa đi, nhưng Tiểu Bạc Hà vẫn luôn canh giữ bên người đứa nhỏ, hai mắt nàng giống như một làn nước lặng, trừng mắt, đầu óc người kia ong một cái, đứng sững tại chỗ, ngắn ngủi vài giây đại não đã treo máy.

Tiểu Bạc Hà không nhanh không chậm nắm lấy Oa Oa còn đang hi hi ha ha nhảy nhót trượt tuyết đi vào phạm vi an toàn của An Nhiên.

Mà gần xa, vô số những đôi mắt như minh như ám nhìn vào Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân, hai người móc ra từ trên người một khẩu súng, họ đứng tại chỗ kiểm tra những viên đạn bên trong, kéo chốt bảo hiểm, sau đó làm tư thế ngắm bắn, chỉ vào từng Vân Đào bên người.

"Ba ba, ba ba ~~~~"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết của của Hằng Hằng ở gian phòng nào đó trong dãy nhà kia truyền ra.

Vân Đào số 2 nhìn về phương hướng đó, biểu tình trong mắt lộ ra sự không tha, Vân Đào số 1 nhìn An Nhiên, trong giọng nói có sự run rẩy.

"Để ta nhìn Hằng Hằng đi."

An Nhiên nhìn về phía Vân Đào số 2, hỏi:

"Còn ngươi? Muốn nhìn Hằng Hằng lần cuối hay không?"

"Không nhìn, nếu thật sự phải chết, nhìn cũng vô ích, còn làm ra vẻ gì, nếu không chết, về sau có rất nhiều cơ hội để nhìn."

"Đúng vậy."

An Nhiên gật gật đầu, nói với Vân Đào số 2:

"Là thật thì không giả được, là giả thì làm sao có thể là thật, điều các ngươi phải chịu đựng bất quá chỉ là cái đau của một phát súng mà thôi."

-----------------------------

679. Nhất định không phải là giả

An Nhiên vừa dứt lời, Lưu Toa Toa đã đi tới, đứng ở sau An Nhiên, mọi người ở chỗ tối ồ lên, thế mới biết, rốt cuộc An Nhiên cùng Chiến Luyện đây là muốn làm cái quỷ gì.

Bọn họ muốn giết hai cái Vân Đào, xác thật là muốn giết, giết thật sự, không phải làm bộ dạng mà thôi, chỉ có giết cả hai người mới có thể bức Trần Triều Phát lộ ra nguyên hình, một khi y lộ nguyên hình thì Lưu Toa Toa sẽ cứu người còn lại.

Bọn họ cũng không tin, khi Trần Triều Phát sắp chết, hắn không lộ nguyên hình a!

Mà năng lực của Lưu Toa Toa, ai cũng đều rõ ràng, mặc dù trước kia không rõ lắm, thời gian qua lâu như vậy, việc trải qua cũng nhiều như vậy, mọi người đều rõ ràng.

Mặc dù trong nửa giờ tim một người đã dừng đập, Lưu Toa Toa cũng có thể cứu sống.

Có người gật đầu đồng ý, có người âm thầm nóng lòng, có người nội tâm lo sợ không yên.

Vân Đào số 2 hiểu rõ cười cười một chút, tỏ vẻ lý giải, Vân Đào số 1 nhìn An Nhiên lại nhìn Chiến Luyện đang giơ súng nhằm ngay vào trái tim của hắn không nói một lời.

"Yên tâm đi, kỹ năng dùng súng của ta thực chuẩn a."

Tay Chiến Luyện giơ lên khẩu súng, trên nền tuyết trống trải, hắn đã làm xong tư thế nhằm bắn, nói với Vân Đào số 1:

"Đào ca, ngươi lui ra sau một chút, ta sợ máu bắn lên người ta."

Trương Bác Huân cũng làm tư thế nhắm bắn giống hệt Chiến Luyện, phun ra mấy chữ đơn giản với Vân Đào số 2:

"Lùi ra sau chút."

Vân Đào số 1 cùng số 2 bắt đầu chậm rãi, chậm rãi mà lui ra sau, An Nhiên cũng lui ra sau, Vân Đào số 2 nhắm chặt hai mắt lại, hắn xoay người đón lấy ánh mặt trời giống như hưởng thụ phong cảnh, chậm rãi, chậm rãi đi về phía trước.

Đây là một loại tâm cảnh, hắn biết mình sẽ không chết, toàn bộ đau khổ chỉ là tư vị bị một viên đạn chui vào trái tim, đưa ngươi dạo qua một vòng ở quỷ môn quan mà thôi.

Bởi vì là thật, liền không thể là giả được!

Vân Đào số 1, lui ra sau một chút, sau đó đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Chiến Luyện, yên lặng đứng yên thật lâu, ở lúc Chiến Luyện sắp dùng hết sức bóp cò súng, bộ mặt Vân Đào số 1 đột nhiên dữ tợn nói:

"Các ngươi giết ta, căn cứ Kim Môn sẽ không buông tha các ngươi!"

"Chính là không giết ngươi, ngươi cũng không buông tha chúng ta!"

Thanh âm của Chiến Luyện rơi xuống, viên đạn từ nòng súng của hắn bay ra, trúng vào trái tim của Vân Đào số 1, trong khoảnh khắc khi viên đạn xuyên qua trái tim của y, một khối vật chất bằng kim loại trống rỗng xuất hiện hiện thay Vân Đào số 1 chắn một chút.

Nháy mắt y biến thành bộ dạng Chiến Luyện, đạt được dị năng hệ kim của Chiến Luyện, hắn xoay người, lao về phía đám người chung quanh.

Hắn chỉ cần nhào vào đám người, chế tạo ra một hồi hỗn loạn không nhỏ sẽ thuận lợi đổi một khuôn mặt, cơ hội sống sẽ lại nhiều lên.

Hỗn loạn ở đám người đã sớm bị chế tạo, dư đảng cam nguyện vì Trần Triều Phát vượt lửa qua sông đã lẫn trong đám người rút dao ra, tính toán tiếp ứng Trần Triều Phát.

Mà trong 1/1000 giây, Trương Bác Huân cầm súng nguyên bản nhằm vào Vân Đào số 2, họng súng của hắn đột nhiên chuyển thẳng tới một người đang đứng trong đám người, không chút do dự nổ súng.

Người này, là dư đảng của Trần Triều Phát, trong tay hắn còn đang giấu một con dao, chuẩn bị thay Vân Đào số 1, không, Chiến Luyện.... không Trần Triều Phát, chế tạo hỗn loạn.

Viên đạn bay thẳng vào đầu tên dư đảng phát ra một tiếng "phanh" giòn vang, đương trường bắn gục, còn không chờ Trần Triều Phát thay đổi hoàn chỉnh thành bộ dạng Chiến Luyện, Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ mang theo mấy dị năng giả lực lượng đã xông lên, bắt lấy Trần Triều Phát kia.

----------------------------------

680. Ta không cam lòng

Cuối cùng cũng bắt được Trần Triều Phát trên tay Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ hai dị năng giả lực lượng.

Vì tránh cho người xông lên quá nhiều nảy sinh hỗn loạn, Bàn Tử lập tức nhảy ra hô to:

"Không cần đi lên nữa, chỉ cần Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ thôi."

Vì thế những quân nhân trong đội hộ vệ trước sau đều không nhúc nhích.

Nhưng đồng thời, đại chiến nổ ra, từ bất đồng địa phương nhảy ra bất đồng người, muốn tới gần Trần Triều Phát, muốn cứu mệnh hắn.

Họng súng của Chiến Luyện lại chuyển động, phanh, phanh, phanh, mỗi một phát súng đều đem người vọt lên, bắn chết trên nền tuyết.

Lại nhìn diện mạo những người này phần lớn đều là một ít người thuộc đám người đi vào ở biệt thự Hà Tây, phỏng chừng khi đó đường hầm đều chưa được xây dựng, những người này có những người quen thuộc với đám người Bàn Tử, thậm chí còn có người từng chơi đùa với Hằng Hằng.

Cho nên khó trách, Trần Triều Phát hiểu biết Vân Đào như vậy.

Nhưng những người này vừa chết, sẽ không còn người đến cứu Trần Triều Phát nữa, hôm nay y chết là không thể nghi ngờ.

Trên nền tuyết, người mang khuôn mặt Chiến Luyện bị đè xuống, chậm rãi, chậm rãi, giống như một người mang mặt nạ bằng băng làn da bắt đầu nứt ra, một lần nữa hắn biến thành bộ dạng của Vân Đào, hắn đạt được dị năng lực lượng của Vân Đào, tránh thoát khỏi tay của Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ.

Sau đó, một lần nữa Trần Triều Phát không cam lòng, muốn vọt vào đám người muốn biến thành bộ dạng của người nào đó, nhưng nửa đường, bị một xúc tua đỏ như máu vươn lên từ nền tuyết trắng móc bám vào chân y.

Trần Triều Phát ngã lăn trên mặt đất, diện mạo trên mặt, quần áo trên người đang không ngừng thay đổi, trong chốc lát là Vân Đào, chốc lát là Chiến Luyện, cùng thử biến thành An Nhiên, nhưng lại phát hiện chính mình cũng không thể khống chế cái xúc tua đang vây khốn hắn.

Nhục hoa của An Nhiên, thừa dịp hắn biến thành Vân Đào, nhân cơ hội làn da mềm hóa đâm vào thân thể y.

Thân thể y run lên nhìn An Nhiên đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ đậm, biểu tình điên cuồng nói:

"Ta còn chưa có chơi đủ, các ngươi còn chưa chết sạch, ta không cam lòng, ta không cam lòng."

Quả nhiên là hắn tính một khi trở về căn cứ Kim Môn sẽ làm tất cả mọi người ở căn cứ Diệu Dương chết sạch.

An Nhiên không tự giác cười một tiếng, nhìn xúc tua của Nhục hoa lại mọc ra một cái mầm xanh chui vào làn da ở mắt cá chân Trần Triều Phát, nàng hỏi:

"Ngươi hoàn toàn điên rồi, người như ngươi không chết thì là mối nguy hại đối với toàn bộ xã hội nhân loại!"

"Ta điên sao?"

Trần Triều Phát nằm trên nền tuyết, oán hận nhìn An Nhiên, nhìn Chiến Luyện đứng sau An Nhiên, hắn hỏi lại:

"Vốn dĩ nhân loại đều xấu xí đều độc ác, ta cứu những người trong Đại phú hào, nhưng bọn họ lại phản bội ta, lừa gạt ta, những người như vậy, không giết chẳng lẽ giữ lại sao??? Tương lai bọn họ sẽ còn làm ra càng nhiều sự tình phản bội!"

"Ngươi quá cực đoan!"

An Nhiên lắc đầu, định nghĩa cho Trần Triều Phát.

"Điều ngươi làm vốn dĩ chính là một việc sai lầm, nhiều người vô tội ở Hà Tây như vậy, không oán không thù gì với ngươi, vốn dĩ không quen biết ngươi, đừng nói đến phản bội hay không, ngươi hạ lệnh oanh tạc Hà Tây, hại chết mấy nghìn người, khi ngươi nói người khác xấu xí, thì chính người kỳ thật cũng quá xấu xí đi.:

"Người Hà Tây, vốn dĩ không vô tội!"

Trần Triều Phát nghiến răng nghiến lợi, đau muốn chết, lại không quên cãi cọ thị phi với An Nhiên, một chân của y đã bị Nhục hoa ăn sạch sẽ, trên xương đùi chỉ còn dư lại một đoạn xúc tua màu đỏ tươi đang vặn vẹo đang muốn chui lên thân thể y.

---------------------------------

681. Nhân tâm

Trần Triều Phát kêu to.

"Con kỹ nữ Đường Ti Lạc kia, trốn ở Hà Tây của các ngươi, kỹ nữ chính là kỹ nữ, ta đối với nàng ta tốt như thế nào, nàng ta đều không cảm kích, ta không giết được nàng ta, ta không cam lòng! Ta không cam lòng!!!"

Cho nên vì giết Đường Ti Lạc, Trần Triều Phát mới cho ném bom toàn bộ Hà Tây sao???

Đột nhiên An Nhiên cảm thấy, đánh giá trước kia của nàng đối với Đường Ti Lạc là không sai, quả thật người này không có bất luận tác dụng gì trừ bỏ kéo chân sau người khác!

Bên trong đám người còn che dấu vài người muốn cứu Trần Triều Phát, đã bị Lạc Phi Phàm mai phục ở một bên giải quyết, còn lại không biết có bao nhiêu người của y.

Tóm lại, mặc kệ còn dư đảng hay không, Trần Triều Phát đã không cứu được nữa, thân thể của hắn, đã bị Nhục hoa chui đầy người, trừ bỏ phần đầu, thân thể y đã bị ăn đến không sai biệt lắm.

Nhưng Trần Triều Phát vẫn còn có thể nói chuyện, y nhìn An Nhiên, đột nhiên biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ âm độc, y cười khặc khặc nói:

"Ngươi cho rằng, người bên cạnh ngươi không có phản bội hay sao? Những người đó, coi ngươi nói một thì không dám kêu hai, mặt ngoài tôn kính ngươi, nhưng khi có nguy cơ tới, ai lại chân chính chịu hy sinh vì ngươi? Hiện tại ngươi che chở bọn họ như vậy, căn bản không đáng, ta thật muốn nhìn xem, tương lại có một ngày, khi ngươi bị phản bội, ngươi sẽ phẫn hận như thế nào!!!"

Thật sự, Trần Triều Phát cũng có quyết định như vậy, hắn không muốn giết An Nhiên, hắn chỉ muốn sau khi xử lý Vân Đào, sẽ lấy bộ dạng của Vân Đào mà sống, rồi hảo hảo quạt gió thêm củi một chút, thậm chí trong đầu hắn còn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều ván cờ, thiết kế An Nhiên, đẩy An Nhiên vào hoàn cảnh bị mọi người phản bội.

Bao gồm cả việc làm Chiến Luyện cùng người phụ nữ nào đó lăn lăn giường, làm đứa nhỏ của An Nhiên sau khi lớn lên, tự tay thọc đao vào người An Nhiên linh tinh.

Đến lúc đó, Trần Triều Phát, y phải hảo hảo mà nhìn xem An Nhiên, nhìn xem người phụ nữ này, sẽ có một gương mặt rách nát như thế nào, nhất định sẽ giống như hắn, điên cuồng muốn giết hết tất cả mọi người trong thiên hạ này, đến lúc đó, nhân tâm khoan khoái như thế nào a?

"Nhân tâm, vốn dĩ đã tràn ngập không tín nhiệm, cùng không khuất phục, ta cũng không giết bọn hắn, chính bọn hắn không tín nhiệm người một nhà, giơ lên vũ khí, tàn sát lẫn nhau, thế giới này quá dơ bẩn rồi, quá dơ bẩn đi, vô luận hai người có tình cảm bền vững như sắt thép như thế nào cũng có lúc bởi vì đủ loại nguyên nhân, thọc dao lẫn nhau, phu thê, thủ túc, bằng hữu hết thảy đều không có ngoại lệ, không có ngoại lệ!"

Thanh âm của Trần Triều Phát dần dần bị bao phủ bởi thanh âm Nhục Hoa gặm cắn xương cốt, hắn bị ăn luôn, đầu óc, sau đó da mặt, tròng mắt.....

Cuối cùng cặn bã cũng không còn dư thừa, xương cốt cũng bị tiêu hóa, một giọt máu cũng không lưu lại nhân gian, cứ như vậy bị Nhục Hoa ăn vào bụng.

Trên nền tuyết trắng, xúc tua màu đỏ tươi của Nhục hoa, giơ lên cao cao, nó uốn lượn đi tới bên người An Nhiên, nàng duỗi tay sờ sờ lên tầng xác ngoài cứng rắn của nó, biểu đạt sự khen ngợi của mình với Nhục hoa, sau đó nhìn Nhục hoa nhận được khen thưởng cao hứng mà lui về nền tuyết, biến mất vô tung.

Vân Đào đi xa ngừng lại, xoay người, nhìn bọn người An Nhiên, đang đứng ở phía xa nhìn hắn, hắn thoải mái cười cười, từ tòa nhà cao tầng bên trái, một thân ảnh nho nhỏ chạy ra, rốt cuộc Hằng Hằng được thả ra, nó chạy như bay đến bên người Vân Đào, ôm lấy eo hắn.

An Nhiên nhìn Vân Đào ngồi xổm xuống, an ủi Hằng Hằng, liền xoay người, nhìn Chiến Luyện ở phía sau thở dài:

"Không biết có phải bị Trần Triều Phát tẩy não hay không, thế nhưng ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý."

-----------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện