Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 890


trước sau

886. Nên nghĩ kỹ đạo lý này

Bọn họ sợ, Bách Hoa thành chủ động nghênh chiến, bởi vì rốt cuộc Bách Hoa thành đã tỏ rõ thái độ liều mạng, kỳ thật rất nhiều căn cứ nhỏ cũng không có ý tưởng tiếp tục liều mạng nữa, dù sao Bách Hoa thành cũng không phải nơi bắt buộc phải tiêu diệt, tuy rằng nó chọc người ghen ghét nhưng không phải nó độc chiếm tài nguyên, cũng không phải vì con đường làm giàu của mình mà chặn hết con đường làm giàu của người khác.

Tương phản, tài nguyên của Bách Hoa thành vô luận là ăn hoặc là dùng thậm chí thời tiết giá rét này, củi lửa thiếu hụt cũng có thể dùng lượng tinh hạch giá rẻ để mua một lượng lớn.

Những căn cứ khác, một cân gạo phải dùng 1 ngàn thậm chí 1 vạn tinh hạch để đổi, nhưng ở Bách Hoa chỉ cần hơn 10 viên tinh hạch là có thể mua một cân gạo mới mẻ nhất, tốt nhất, hơn nữa còn cuồn cuộn không ngừng, sinh sản bất tận, chi dùng không dứt.

Cho nên Bách Hoa thành muốn liều mạng, ngược lại mọi người lại luyến tiếc liều mạng với nó.

Ai không có việc gì nhàn rỗi, có thể dùng tinh hạch giá rẻ để mua được vật tư, làm sao lại phải dùng vũ lực để giải quyết đâu? Vạn nhất đánh chết những dị năng giả đó hay làm cho bọn họ tàn phế, thì tổn thất là ai a? Chung quy vẫn là chính bọn họ a.

Nên nghĩ kỹ lại đạo lý này.

Cho nên khi Hồ Chính kết thúc vận mệnh là kho máu của mình, mang theo người của căn cứ Thời Đại, không tới hai ngày đem mấy căn cứ nhỏ ở phụ cận hợp nhất thành một nơi tụ tập của người còn sống sót, dân cư của căn cứ Thời Đại không nhiều như Tiểu Chu thành, nhưng đánh vài cái, cũng lớn mạnh không ít.

Chiến Luyện đại biểu cho Bách Hoa thành, Bách Hoa thành không thu người mới, cho nên, sau khi đánh vài trận thế lực của Hồ Chính phát triển mãnh liệt, nhưng thế lực của Bách Hoa thành từ trước bộ dạng như thế nào hiện tại vẫn bộ dạng đó,

Nhưng mặc dù binh lực của Hồ Chính có phát triển tới mấy chục vạn người, thì Chiến Luyện vẫn chỉ lãnh mấy ngàn người xông pha trên khắp các chiến trường, nhưng ai dám coi khinh người ở Bách Hoa thành?

Người Bách Hoa thành vốn thân thể yếu ớt, phảng phất giống như một trận gió là có thể thổi bay kia, trong mắt của đội quân Hồ Chính đều có địa vị giống như tiên nhân, thoạt nhìn họ yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mỹ lệ như vậy, nhưng ai dám coi khinh a.

Thế cục không ngừng biến ảo, virus lướt qua mạt thế, nơi nơi đều là tử vong, mặt Bắc của Bách Hoa thành cũng không ngoại lệ, nhưng mà mặc kệ là những căn cứ nhỏ bị Hồ Chính hợp nhất, hoặc những căn cứ lớn đang nghênh diện với sự tiến công chính diện của Chiến Luyện, đều phát hiện ra một sự thật không thể chối cãi.

Một khi bước vào phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, ngươi muốn chết là không thể tránh được, nhưng ngươi có chết, ngươi cũng không biến thành tang thi!

Đây cũng là nguyên do vì sao mặt Bắc của Bách Hoa thành loạn thành như thế nào, suốt ngày không phải bị bom đạn oanh tạc thì từng đạo từng đạo vết nứt xuất hiện, nhưng vẫn có rất nhiều người, thật sự rất nhiều rất nhiều người dìu già dắt trẻ chạy tới Tiểu Chu thành.

Những người này, hầu như đều từ phương Bắc di chuyển lại đây, bởi vì nghe nói người ở bên ngoài Bách Hoa thành không bị biến thành tang thi, cho nên họ chen chúc nhau tới Tiểu Chu thành, bởi vì chịu ảnh hưởng của Bách Hoa thành, quả thực số người biến thành tang thi rất ít.

Tiểu Chu thành không tham dự chiến đấu, tuy rằng không có một cái tường thành nào, nơi nơi đều là nhà bạt, nhưng ở thời cuộc loạn lạc như này, thì nó lại tương đối an ổn.

Đương nhiên bên trong Tiểu Chu thành thì hỗn loạn phi thường, tầng lớp lãnh đạo yếu đuối, làm cho Tiểu Chu thành trở thành nơi ngư long hỗn tạp, rất nhiều người muốn hảo hảo sinh hoạt, kỳ thật đều đem Tiểu Chu thành trở thành một bàn đạp, lý tưởng cuối cùng của bọn họ là tiến vào Bách Hoa thành, được sinh hoạt trong cái nơi bình tĩnh như nước kia.

-------------------------

887. Thực sự cô lãnh

Mà cánh cửa Bách Hoa thành không vào được thì cũng có thể vượt qua chiến khu ở mặt Bắc Bách Hoa thành tới sinh sống ở căn cứ Thời Đại.

Chỉ là dân phong của căn cứ Thời Đại quá mức bưu hãn, hiện tại là thời gian chiến tranh, Hồ Chính mang theo nhóm thanh niên trai tráng của căn cứ Thời Đại đi đánh giặc, căn bản không có thời gian nhàn rỗi để dàn xếp dân cư mới, cho nên rất nhiều người muốn tới căn cứ Thời Đại chỉ có thể tạm thời lưu lại Tiểu Chu thành.

Đối với nhóm dân cư bình thường tới chạy nạn, thì sự lựa chọn đầu tiên chỉ có thể là Tiểu Chu thành, ở Tiểu Chu thành căn bản không có người đi quản dân chạy nạn, bởi vì họ quá nhiều, dân cư của Tiểu Chu thành đã lên đến hơn 100 vạn, lúc trước dân cư của hai căn cứ cộng vào mới có chưa tới 70 vạn, hiện tại một mình Tiểu Chu thành đã là hơn 100 vạn.

Cho nên hết thảy đều trở thành vấn đề lớn, đồ ăn, vật tư sinh hoạt, tất cả đều phải phân phối tính toán thu thập một lần nữa, sinh hoạt trở nên khốn đốn, làm cho mâu thuẫn xã hội càng lúc càng cao, lãnh đạo của Tiểu Chu thành cũng bận đến chân không chạm đất, mỗi ngày ra ra vào vào Bách Hoa thành, vật tư thu mua nhiều hơn 2-3 lần so với trước kia.

Dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy của Bách Hoa thành từ khi xây dựng tới nay, cơ hồ không có bất luận tổn thất gì, bởi vì cung cầu hợp lý, tinh hạch cung cấp cho họ vô cùng vô tận, dị năng của bọn họ cũng dần tăng cấp, 4000 - 5000 dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, mỗi ngày vất vả cần cù lao động, không ngừng sinh sản đồng ăn nước uống cung cấp cho toàn bộ trong ngoài Bách Hoa thành.

Đương nhiên, đang trong thời gian chiến tranh, có người có dã tâm lớn, có người không có, những người không có dã tâm lớn gì thì đã sớm nhập vào cư trú trong Tiểu Chu thành, mà đám người có dã tâm kia thì ở không xa không gần Tiểu Chu thành, mưu toan quật khỏi, trở thành một cỗ thế lực mới dựa vào Bách Hoa thành sau Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại.

Thành lập một cỗ thế lực ở phụ cận Tiểu Chu thành là một lựa chọn không tồi, nếu ở quá xa sẽ biến thành tang thi, mà ở quá gần muốn đối cứng với Bách hoa thành cũng chỉ có đường chết, không, có chết nhưng thân thể không nát bét thì vẫn được Lưu Toa Toa cứu sống lại, rồi sẽ bị ném sang phía Nam của Bách Hoa thành, cả ngày làm bạn với quái thú biến dị.

Thành lập một thế lực ở phía Bắc của Tiểu Chu thành, nguyện trung thành với Bách Hoa thành, An Nhiên cũng không quản, này thường muốn làm gì thì làm, thực tự do tự tại....

Bách Hoa thành đã vào đêm, bên trong chỉ còn dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, và vài người dị năng giả lực lượng để bảo hộ những chuyên gia và trẻ nhỏ, còn lại, toàn bộ người có sức chiến đấu đều đi ra ngoài giết người.

Nhất thời bên trong thành trở nên phi thường an tĩnh, dân cư thưa thớt tới nỗi những người ở lại cảm thấy khắp thiên địa này chỉ còn lại một mình mình, rõ ràng mặt trời mọc từ phương đông lặn xuống phương tây đã rất nhiều lần nhưng không hiểu sao giống như mới trải qua một ngày ngắn ngủi mà thôi.

Người ở bên ngoài bận rộn đến rối tinh rối mù, Triệu Như dẫn theo đội chữa bệnh của nàng chạy theo sau đội ngũ của Bách hoa thành, dưới làn mưa bom bão đạn liên miên thực hiện sứ mệnh nghề nghiệp của mình, cho nên không có người tới nói chuyện phiếm với An Nhiên.

Nàng có chút nhàm chán, đêm nay từ rất sớm An Nhiên đã đuổi Oa Oa và Tiểu Bạc Hà đi ngủ, nguyên tưởng rằng sẽ không có người để tán gẫu, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, An Nhiên tâm sinh kỳ quái, để Tiểu Bạc Hà trông Oa oa, nàng đi ra cửa phòng thấy người gõ cửa là Trần Triều Cung, hắn ăn mặc chỉnh tề đứng ở phía ngoài sân.

Mặt trăng rất tròn, trên bầu trời trừ bỏ vầng trăng đó ra thì không có lấy một ngôi sao, không trung mùa đông luôn như vậy, thật sự cô lãnh.

-----------------------------

888. Họa thủy đông dẫn

Dưới những bông tuyết bay tán loạn, Trần Triều Cung mặc một bộ quần áo dùng để hành tẩu trong vùng cực địa, trên lưng cõng một cái ba lô vận động, tay đeo găng tay cầm một cây gậy trượt tuyết, đầu đội mũ trên mũ có một cặp kính chắn tuyết.

An Nhiên tìm một cây dù ở dưới mái hiên, bung dù ra đi ngoài sân, mở cánh cửa gỗ, nhíu mày nhìn bộ trang phục của Trần triều Cung hỏi:

"Ngươi chuẩn bị đi xa hay sao?"

"Ân, ta đã sớm nói với Bàn Tử, ta phải về căn cứ Kim Môn."

"Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?"

"Ta hy vọng được tới sự đồng ý của ngươi, cho ta đi."

Trên khuôn mặt tươi cười của hắn, có chút cô đơn cùng tịch liêu, hắn đứng cách một ngạch cửa nhìn An Nhiên.

"Các ngươi bị bắt giao ta ra, cùng với việc chính ta rời đi là hai khái niệm bất đồng, An Nhiên, Bách Hoa thành thực sự rất tốt, thực sự rất rất tốt, mỗi ngày ta ở đây đều phi thường vui vẻ cùng thỏa mãn."

"Nếu đã rất tốt, thì vì sao phải rời đi?"

"Kỳ thật ngươi hẳn là nên suy xét một chút lời nói của vị thủ lĩnh Tiểu Chu thành, hắn nói rất đúng, thả ta đi, họa thủy đông dẫn, từ đây Bách Hoa thành liền an bình."

An Nhiên nhíu mày.

"Nếu ngươi lo lắng ngươi ở Bách Hoa thành sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích thì hoàn toàn không cần nhọc lòng, Bách Hoa thành không sợ."

"Ta biết các ngươi không sợ, nhưng phụ thân của ta già rồi, ta muốn về nhà xem một chút, đây là tư tâm của ta."

Trần Triều Cung lắc đầu, thấy An Nhiên muốn nói thêm, hắn lại mở lời:

"Sau khi ta đi, các ngươi có thể thừa dịp có một đoạn thời gian yên lặng mà hảo hảo tìm nhân tố ức chế virus tận thế kia, nói thật, An Nhiên, ta không tin ngươi cho rằng ta có được năng lực kia."

An Nhiên không nói lời nào, chỉ che ô lẳng lặng nhìn Trần Triều Cung đứng ngoài ngạch cửa, tuyết mịn thi nhau rơi xuống, trên ô của nàng đã đọng một tầng tuyết mỏng.

Nàng suy nghĩ, quả nhiên Trần Triều Cung là một người thực thông minh, không sai, kỳ thật bao gồm cả An Nhiên, Chiến Luyện, Triệu Như, Lương Tử Ngộ, còn có Vân Đào đều không xác định hắn có năng lực kia, không xác định, đại biểu cho không tin.

Nhưng mà, thời điểm bọn họ thảo luận, chỉ có Trần Triều Cung 50% , hắn có khả năng có năng lực ức chế virus tận thế, mà những người khác lại đem 50% này cho là 100%.

Hiện tại, sự tình phát triển đến bước này, An Nhiên xem ra, tựa hồ tỷ lệ 50% kia đã dần dần giảm bớt.

Thấy An Nhiên chỉ trầm mặc, Trần Triều Cung lại thấm thía nói với nàng:

"Ta biết người này ở bên trong các ngươi, ta cũng biết đó không phải là ta, hiện tại Bách Hoa
thành cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một hoàn cảnh an toàn, để có thể tiếp tục phát triển đi lên, ta hy vọng các ngươi có thể giải quyết được virus, có thể làm cuộc sống của mọi người dần tốt lên, vì thế ta nguyện ý làm một viên đá lót đường."

Nói cách khác, Trần Triều Cung nguyện ý làm một nhịp cầu câu thông giữa Bách Hoa thành và căn cứ Kim Môn, hắn biết mâu thuẫn của hai căn cứ rất nhiều, cho nên có thể thiếu một người như hắn đây, hy vọng người của hai căn cứ có thể hảo hảo mà phát triển, điều hòa mâu thuẫn bên trong.

Hiện tại tuy rằng dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy có thể đảm bảo cung cấp vật tư, nhưng toàn thành đang dốc toàn lực bắt đầu nghênh chiến sự khiêu khích của những căn cứ lớn nhỏ kia, điều này thập phần bất lợi cho sự phát triển của Bách Hoa thành, nói rộng ra thì có bất lợi với việc nghiên cứu giải quyết vấn đề virus tận thế.

---------------------------

889. Vẫn là thành toàn đi.

Mỗi người đều vội vàng đánh giặc, mọi người đều quay chung quanh việc đánh giặc, thậm chí không biết chừng người chân chính có năng lực ức chế virus tận thế cũng chạy ra bên ngoài đánh giặc, vậy ai có rảnh rỗi để nghiên cứu? Ai có rảnh để phát triển Bách Hoa thành?

Người có năng lực ức chế virus tận thế không cẩn thận chết trận thì làm sao bây giờ?

Cho nên hắn phải đi! Quyết tâm phải đi!

Sau khi hắn đi, toàn bộ những căn cứ khác sẽ buông tha chà đạp Bách Hoa thành, trạng thái chiến tranh của Bách Hoa thành cũng sẽ giải trừ dần dần trở về với sự phát triển vốn có.

An Nhiên đứng dưới mưa tuyết, trong lòng dần dần động dung, nàng nhìn Trần Triều Cung, cười một chút, lý giải dụng ý của Trần Triều Cung, nàng gật gật đầu, cho phép Trần Triều Cung rời đi.

Có khả năng rất nhiều người vô pháp lý giải vì sao An Nhiên sẽ cho phép Trần Triều Cung rời đi, mặc dù khả năng hắn là nhân tố kia có giảm sút, nhưng theo tính cách của nàng, chỉ cần Trần Triều Cung có 1% khả năng là người kia nàng đều sẽ không mạo hiểm như vậy.

Bởi vì không có người biết, bộ rễ thực vật dưới nền đất của An Nhiên, đã vươn ra phạm vi lớn như thế nào, cũng không có người có thể đoán trước được con đường Trần Triều Cung trở về căn cứ Kim Môn phải trải qua bao nhiêu trắc trở.

Ở Bách Hoa thành, nhìn chằm chằm Trần Triều Cung không chỉ có một đôi mắt, hắn muốn từ Bách Hoa thành trở lại căn cứ Kim Môn, ở khắp các góc xó xỉnh đều có người nhìn chằm chằm hắn.

Nói cách khác, chính hắn cũng biết tình cảnh của mình, đi đến đâu, chiến tranh sẽ theo hắn đến đó, hắn chính là một tấm bia di động, đi ra khỏi Bách Hoa thành cũng mang đi phân tranh ra khỏi Bách Hoa thành.

Cho nên hắn muốn nhanh chóng trở về căn cứ Kim Môn phỏng chừng cũng là vấn đề lớn.

Mà trong lúc này, nếu Bách Hoa thành xuất hiện tình huống không đúng như có người sắp biến thành tang thi, An Nhiên hoàn toàn có thời gian chỉ huy bộ rễ của thực vật biến dị, bó Trần Triều Cung trở về.

Mà nguyên nhân đả động An Nhiên để nàng nguyện ý thả Trần Triều Cung rời đi là hắn muốn gặp lại Trần lão tướng quân một lần, phần tưởng niệm kia trong cái mạt thế này, rất nhiều người, đều không kịp nhìn ba mẹ hay con cái của chính mình một lần đã đi tới hoàng tuyền.

Nếu thân nhân vẫn còn ở trên đời này, muốn gặp một lần, có thể thành toàn thì vẫn là thành toàn đi.

An Nhiên cũng đang phân biệt, hy vọng dưới tình huống không có Trần Triều Cung, có thể tìm ra được người mang năng lực ức chế virus.

Vì thế cuối cùng nàng quyết định thả Trần Triều Cung đi.

Trần Triều Cung là một người thông minh, có một ít lời không cần nói rõ, hắn nhìn An Nhiên, cũng cười một chút, trong mắt có sự cảm thán thật sâu, rồi thấp giọng nói:

"Tạm biệt, cố lên!"

Sau đó hắn xoay người đi, vác trên vai cái ba lô vận động khổng lồ chống lên gậy trượt tuyết, đi từ từ một mình ở dưới trời đêm đầy mưa tuyết.

"Trần Triều Cung."

An Nhiên gọi bóng dáng kia một tiếng, nhấc chân, giơ ô đi ra khỏi ngạch cửa, đứng trước cửa nhà, nhìn Trần Triều Cung dưới màn tuyết quay đầu, trên mặt hắn phảng phất có sự không tha, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ, vì thế An Nhiên kéo lại vạt áo khoác, nhẹ hô lên:

"Ngày mai bọn nhỏ tan học, phát hiện gia gia nổ bỏng ngô đã không còn ở cửa trường bán bỏng, ta giải thích với bọn nhỏ như thế nào?"

Chỉ một câu như vậy, sự kiên định trong mắt hắn nháy mắt hóa thành hư ảo, nước mắt không ngăn được chảy ra ngoài hốc mắt, hắn nâng cánh tay vẫn cầm cây gậy trượt tuyết lên, phất phất tay với An Nhiên, không đưa ra bất luận đáp án gì,cũng không nói một chứ, xoay người, tiếp tục những bước chân kiên định đi ra Bách Hoa thành.

--------------------------

890. Không hẹn ngày về

An Nhiên chọc trúng điểm yếu của hắn, Trần Triều Cung luyến tiếc nhất chính là bọn nhỏ nghịch ngợm gây sự trong Bách Hoa thành này.

Cho nên An Nhiên nói nàng giải thích với chúng như thế nào? Trần Triều Cung cũng không biết nên nói như thế nào, việc này vô giải, chỉ ngóng trông một ngày kia, nhân loại có thể vượt ra khỏi khốn cảnh ở mạt thế này, nếu không đại khái cả đời hắn đều không thể trở lại Bách Hoa thành, cứ như vậy không thể hiểu, biến mất, khỏi thế giới của bọn nhỏ.

Từ đây về sau Bách hoa thành sẽ không có gia gia nổ bỏng ngô, thời thơ ấu của bọn nhỏ, sẽ lại mất đi lạc thú này.

Tuyết đêm vẫn cứ rơi, phảng phất như không bao giờ dứt, dưới mưa tuyết, dấu chân của người đi xa dần dần bị những bông tuyết trắng che lấp, An Nhiên đứng ở bên ngoài rất lâu, bị đông lạnh tới hai chân gần như mất đi tri giác, lúc này nàng mới xoay người đi vào trong sân nhà.

Sáng sớm hôm sau, tay Bàn Tử túm lấy một phong thư, kinh hoàng thất thố vỗ vang cửa nhà An Nhiên, hô:

"An Nhiên, việc lớn không tốt rồi, nhanh nhanh ra đây, việc lớn không tốt rồi a, Trần Triều Cung chạy rồi, làm sao hắn chạy ra a? An Nhiên, khẳng đinh hắn còn chưa chạy xa đâu, ngươi nhanh phát độn thực vật đuổi theo hắn a."

An Nhiên còn buồn ngủ, mở ra cửa phòng, tức giận hô lên với Bàn Tử:

"Ngươi đừng vỗ nữa, không tìm Trần Triều Cung nữa, lúc này không chừng hắn đã lên máy bay đi về căn cứ Kim Môn rồi."

Sau đó, An Nhiên túm bức thư trong tay của Bàn Tử trong lúc hắn đang ngây người, tùy ý nhìn một cái, đó là thư Trần Triều Cung để lại cho Bàn Tử, đại ý là thông báo hướng đi của hắn một chút cùng với dặn dò về mảnh vườn ngô của hắn lưu lại Bách Hoa thành kia, hy vọng Bàn Tử có thể tìm người xử lý cho hắn một chút.

Câu cuối cùng của bức thư là: Không hẹn ngày về!

"Tên hỗn đản này, lần trước nói với ta, muốn rời đi Bách Hoa thành, ta còn tưởng hắn đã đánh mất chủ ý này, hỗn đản a, hỗn đản."

Bàn Tử từ trong ngây người hồi phục tinh thần lại, đặt mông ngồi trên mặt đất bắt đầu khóc.

"Bách Hoa thành chúng ta có cái gì không tốt a, nói đi là đi, còn không cáo biệt ta, hiện tại ta làm người khác đem mảnh vườn ngô kia nhổ hết, không nhận trách nhiệm, An Nhiên, ngươi mau nghĩ cách trảo hắn trở về đi, hắn cứ như vậy đi rồi, người trong Bách Hoa thành chúng ta đều muốn biến thành tang thi hết thì sao."

"Có người thay đổi sao? Có người biến hay không?"

An Nhiên hỏi lại, đại khái đây là chuyện trước mắt nàng quan tâm nhất đi.

"Lập tức sẽ có người thay đổi, thật sự đó, vậy phải làm sao bây giờ a?"

Bàn Tử còn ngồi khóc dưới đất, thình lình lại toát ra một câu.

"Trần Triều Cung, ngươi là kẻ không phụ trách trách nhiệm, nhanh trở về đi!!!"

An Nhiên kéo lại áo lông vũ trên người, đầu tóc rối bời kéo ra một chiếc đệm mềm, ngồi dưới mái hiên, giống như ngồi giữa một rừng hoa, bên cạnh đều là những đóa hoa màu hồng nhạt đang nở rộ, nàng nhìn Bàn Tử một phen nước mắt một phen nước mũi ngồi trên nền tuyết khóc lóc, An Nhiên nhíu mày, hỏi:

"Rốt cuộc ngươi luyến tiếc Trần Triều Cung hay là sợ hắn đi rồi, người ở Bách Hoa thành sẽ biến thành tang thi a?"

"Đều có, ta còn tức giận, tức hắn dễ dàng rời khỏi như vậy, vô tình vô nghĩa!"

"Ai, Bàn Tử này, trước kia sao ta không thấy tuyến lệ của ngươi lại phong phú như vậy a?"

An Nhiên thở dài, đứng dậy, không muốn phản ứng lại người này nữa, nàng có thể nhìn ra, kỳ thật Bàn Tử đang luyến tiếc Trần Triều Cung, haizzz người a, ở chung lâu rồi tự nhiên là có cảm tình, mặt ngoài Bàn Tử có thể rất tùy tiện, nhưng toàn bộ Bách Hoa thành này chỉ sợ có mình Bàn Tử là người có tình có nghĩa nhất.

-------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện