Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 910


trước sau

901. Củng cố hậu phương lớn

"Liên minh căn cứ có nguy hiểm đối với chúng ta hay không?"

An Nhiên nghiêng đầu nhìn Chiến Luyện, nhíu mày hỏi, nàng không hiểu về mấy chuyện đánh giặc như này cho nên hỏi trực tiếp Chiến Luyện, liên minh các căn cứ có cần sợ hãi hay không?

"Không nguy hiểm, củng cố hậu phương lớn, theo chúng ta đánh giặc."

Chiến Luyện duỗi tay, ôm lấy vai An Nhiên, một tay khác thì giật hiệp nghị ngừng chiến trong tay An Nhiên ra, ném cho Bàn Tử, nói:

"Nói với bọn họ không cần ngừng chiến, ngày mai lão tử trở về tiếp tục bồi bọn họ chơi đùa."

Người Bách Hoa thành không sợ chết, bởi vì sau lưng họ có Lưu Toa Toa, mà tuy rằng nàng phụ trách cứu sống toàn bộ người trên chiến trường nhưng chỉ có người của Bách Hoa thành sau khi được sống lại, có thể tiếp tục trở lại chiến trường hưởng thụ thời gian tự do tự tại hạnh.

Những người còn lại, không phải người của Bách Hoa thành sau khi được nàng cứu sống sẽ mất tích, hoàn toàn biến mất khỏi mặt Bắc của Bách Hoa thành.

Cho nên người của Bách Hoa thành trải qua những trận chiến dân cư không có tổn thất gì lớn, nhưng những căn cứ còn lại thì dân cư ngày càng ít, hơn nữa Chiến Luyện chỉ mang 5000 người xuất chính, còn lại một nửa dân cư vẫn ở bên trong Bách Hoa thành sản xuất vật tư.

Mà những căn cứ của đối phương, khi virus tận thế kéo đến nó lấy đi một nửa dân cư, trong những lần công kích với Bách Hoa thành lại bị tiêu hao một bộ phận không nhỏ, vật tư của Bách Hoa thành cung ứng rất lớn, sau khi đánh trận xong, có thể ở tại chỗ nướng ngô nướng khoai gì đó....

Nhưng căn cứ đối phương lại không làm được, sau khi chiến đâu, tiếng kêu tiếng than dậy trời, vô số đào binh, ước nguyện ban đầu của bọn họ là thông qua chiến tranh để thu hoạch tài nguyên, vì thế hiếm khi chú trọng việc sản xuất, thủ lĩnh của các căn cứ đều bỏ vốn gốc ra để đánh với Bách Hoa thành, càng đánh càng nghèo, càng đánh càng đói, càng đánh dân cư càng ít.

Bách Hoa thành kéo không chết, chỉ cần có An Nhiên thủ vệ cho hậu phương lớn, không gặp phá rối vật tư sẽ cuồn cuộn không ngừng được sinh sản ra, mà đối phương, hậu phương đã không xong, dưới sự tàn sát bừa bãi của virus, dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy bị tổn thất nghiêm trọng, căn cứ của mình bị chính những quyết định kia chậm rãi kéo chết.

Đây là một trận chiến thắng bại hiển nhiên đã sớm được quyết định, An Nhiên không chết, thực vật biến dị còn tồn tại, lãnh thổ của Bách Hoa thành vĩnh viễn được thực vật biến dị khổng lồ bao vây trong rừng cây, dị năng giả hệ thủy và hệ mộc ở bên trong có thể vĩnh viễn an gối vô ưu.

Cho nên, những căn cứ kia đến tột cùng lấy cái gì để làm ra một hiệp nghị ngưng chiến buồn cười như vậy? Họ cho rằng một Bách Hoa thành nho nhỏ sẽ sợ cái liên minh này ư?

Nếu đối phương không nhận thức được sai lầm của mình, vậy Bách Hoa thành cũng chỉ có thể tiếp tục chơi đùa với bọn họ thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi cự tuyệt ngưng chiến, Bách Hoa thành lại bắt đầu dốc sức chuẩn bị chiến đấu, mặc tốt trang bị, lấy vũ khí, rời khỏi lều trại quân dụng ấm áp dễ chịu, xe cộ đã vào chỗ, pháo cối cũng đã được đưa ra, máy bay không người lái cũng đã được khởi động, cửa phụ của trạm gác cũng đã tề tựu những chiến sĩ tay cầm khẩu súng, đội y tế khoác áo blouse trắng đã chuẩn bị tốt cáng đề tùy thời cứu người và khiêng người.

Chiến Luyện cũng thừa dịp vợ con chưa tỉnh, trở về chiến trường, chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng...... ai biết..... lều trại của liên minh căn cứ đối phương vẫn đóng chặt, lối vào trạm gác thì tử khí trầm trầm, căn bản không có người muốn đánh giặc, người canh giữ ở tiền tuyến thì mặc quần áo mùa đông đơn bạc, bị lạnh tới độ chỉ còn vài người, những người còn lại này trong lòng họ cũng tính toán có nên trộm trở về lều trại lấy hành lý của mình, lặng lẽ chạy về phía Bách Hoa thành đối diện hay không?

-------------------------

902. Liên minh căn cứ

Gần trận địa của Chiến Luyện đều như vậy, càng đừng nói trung tâm chỉ huy phía sau, mấy người thủ lĩnh đến nay còn ngồi ở lều chỉ huy trung tâm, cãi nhau, ngươi cãi ta ta mắng ngươi, đang trách đối phương, vì sao lại nêu những điều kiện trong hiệp nghị hà khắc như vậy, làm cho Bách Hoa không cần suy xét trực tiếp cự tuyệt ngưng chiến.

"Hiện tại làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ?"

Trên bàn họp, một người đàn ông thoạt nhìn khoảng 40-50 tuổi, thập phần uy vũ, tính tình táo bạo nhìn vài tên thủ lĩnh còn lại, hắn duỗi ta, đem hiệp nghị ngưng chiến ném lên mặt bàn, nổi giận đùng đùng hỏi:

"Đây là hiệp nghị mà các ngươi đã lương thương ra? Loại hiệp nghị này lấy ra ngoài, ai chịu được? Có bệnh a! Ta xem một đám người các ngươi tất cả đề không có đầu óc, nếu ta là Chiến Luyện, ta không nói hai lời, tối hôm nay sẽ tận diệt các ngươi."

"Chiến Luyện sẽ không tới."

Có vị thủ lĩnh mang vẻ mặt gần đất xa trời nói:

"Người Bách Hoa thành bọn họ không thể rời đi mặt có dưới chân, lá gan quá nhỏ, sợ rời đi phạm vi phóng xạ của Trần Triều Cung sẽ biến thành tang thi."

Mà căn cứ bọn họ đã chết quá nhiều quá nhiều người, mất tích cũng quá nhiều quá nhiều người, trải qua những ngày tháng như vậy, tử vong đối với bọn họ đã chết lặng, cho nên bọn họ không sợ virus tận tế, sinh hoạt như vậy, kỳ thật nói không chừng biến thành tang thi còn hạnh phúc hơn, ít nhất không cần giống như hiện giờ sống thống khổ như vậy.

"Kỳ thật, nguyên nhân lớn nhất cho sự thất bại của chúng ta bởi vì đội ngũ của chúng ta không đủ hoàn mỹ."

Lại có người thủ lĩnh lên tiếng trong một mảnh trầm mặc, hắn đứng lên phân tích vấn đề:

"Liên minh căn cứ của chúng ta, thiếu một căn cứ có kinh nghiệm chiến đấu dẫn dắt chúng ta, ta thấy căn cứ Kim Môn không tồi đi...."

"Miễn bàn tới căn cứ Kim Môn."

Lại có vị thủ lĩnh tràn ngập bất đắc dĩ thở dài.

"Trần Triều Hỉ nắm trong tay căn cứ đệ nhất ở mạt thế, hắn muốn binh có binh, muốn vũ khí có vũ khi, đã cự tuyệt rõ ràng việc gia nhập liên minh căn cứ của chúng ta."

"Cái gì? Trần Triều Hỉ cự tuyệt? Vì cái gì hắn cự tuyệt chứ?"

"Liên minh này đã phát triển bao quát mấy chục căn cứ ở phương Bắc này, Trần Triều Hỉ tính toán là địch nhân với đại bộ phận các căn cứ ở phương Bắc hay sao?"

"Hắn sinh ra ở gia đình quân nhân, rồi xuất ngũ chuyển sang kinh thương, căn bản không phải đứng đắn một người quân nhân, con đường hắn phát triển căn cứ không sai biệt lắm với Bách Hoa thành, đều chùn chân bó gối, chỉ cầu an bình ổn định trong phạm vi nhỏ, căn bản không suy nghĩ tới toàn bộ nhân loại."

"Hắn không nghĩ tới báo thù thay em trai của hắn hay sao? An Nhiên của Bách Hoa thành chính là đầu sỏ gây tội là kẻ giết Trần Triều Phát em trai hắn a."

Căn cứ Kim Môn hiện giờ cũng khôi hài đi, học Bách Hoa thành đóng cửa thành, người bên trong chỉ vào không ra, người ra ngoài đều là đám tang thi đã bị xử lý, toàn thành đều một lòng một dạ chuẩn bị cho mùa đông đang tới, căn bản không suy xét vấn đề công kích Bách Hoa thành.

"Nói đến Trần Triều Hỉ, ta nghĩ tới Trần Triều Cung, không phải đã tới căn cứ Hoa Hải hay sao?"

Vị thủ lĩnh lúc trước gầm rú với mọi người kia tên là Võ Ký, là người phụ trách căn cứ Võ Xuyên, căn cứ Hoa Hải trong miệng hắn kia là một căn cứ lớn gần Tiểu Chu thành nhất.

Căn cứ Hoa Hải thân là một căn cứ với mô hình khá lớn, đã hoàn toàn không ở phạm vi phóng xạ của thực vật biến dị ở Bách Hoa thành, bọn họ tìm hiểu Bách Hoa thành phi thường đầy đủ, vì vậy trước mắt toàn thành toàn dân vận động đều đào đất diệt trừ hết bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền đất.

--------------------------

903. Không thể vẫn luôn độc bá Trần Triều Cung

Sở dĩ căn cứ Hoa Hải vận động toàn dân diệt trừ bộ rễ của thực vật biến dị vì, đại khái chính là bọn họ không muốn cho bộ rễ thực vật của An Nhiên dưới nền đất sinh trưởng, làm cho cả căn cứ bị mất đi khống chế.

Bởi vậy có thể thấy được, Trần Triều Cung rời Bách Hoa thành nhiều thời gian như vậy, chung quy cũng chưa đi xa được, căn cứ này cản lại, căn cứ kia cản lại, làm cho hiện giờ Trần Triều Cung khó khăn lắm mới rời được Tiểu Chu thành đi tới căn cứ Hoa Hải gần nhất.

Nghe nói Trần Triều Cung tới tới căn cứ Hoa Hải, đám thủ lĩnh lập tức nghiêng đầu nhìn về một góc nơi vị thủ lĩnh căn cứ Hoa Hải không nào chút thu hút đang ngồi.

Vị thủ lĩnh kia như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, dưới con mắt chú mục của mọi người, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mọi người, gật gật đầu, biểu tình có chút quái dị khôn kể.

"Thế nào, Hoa Quốc Họa, ngươi có phải luyến tiếc để Trần Triều Cung đi rồi hay không? Hắn đến căn cứ của các ngươi đã ba bốn ngày rồi."

Võ Ký chỉ vào Hoa Quốc Họa, biểu tình của hắn tràn đầy sự chỉ trích, tức khắc âm thanh nghị luận tại hiện trường nổi lên bốn phía, trên mặt Hoa Quốc Họa đỏ lự lên, tức giận trừng to mắt đứng dậy âm dương quái khí nói:

"Thật ra ta muốn thả hắn đi a, nhưng những người truy tung kia quá phức tạp, chính Trần Triều Cung không đi, ta có thể làm gì bây giờ?"

Ai đều biết Hoa Quốc Họa nói dối, thế đạo hi loạn như vậy, căn cứ nào có được Trần Triều Cung đều luyến tiếc thả hẳn ra, nói trắng ra là, mỗi người có dục vọng, mỗi người đều có lòng tham, mỗi người đều không muốn nhìn người khác tốt hơn.

Liên minh các căn cứ, có rất nhiều căn cứ âm thầm giở trò quỷ, Trần Triều Cung vốn dĩ ra khỏi Bách Hoa thành, bị chặn không đi ra được Tiểu Chu thành, người tới đoạt hắn nhiều như lông trâu, một nhóm bị giết lại nhô ra một đám, dây dưa dây cà căn bản không đi xa được.

Không đi xa được thì thôi, có đôi khi còn phải lui về một chút, cho nên tới hiện tại, Trần Triều Cung đi tới căn cứ Hoa Hạ, người trong căn cứ mỗi ngày vì hắn mà có người chết, mà những người chết kia đến tột cùng thuộc căn cứ nào, đều không thể điều tra rõ được, nếu nhất định phải truy nguyên rõ ràng phỏng chừng không rõ đáp số những căn cứ nào tham gia tranh đoạt.

Những người ngồi đây trong lòng đều có quỷ, họ cũng minh bạch nhưng không có người giống như Võ Ký mở miệng chỉ trích căn cứ Hoa Hải không thả người, vì thế, cũng chỉ có một mình Võ Ký đứng ra tạo áp lực cho căn cứ Hoa Hải.

"Nếu Trần Triều Cung đang ở địa bàn của ngươi, như vậy ngươi có trách nhiệm bảo hộ hắn an toàn, mời căn cứ của các ngươi nhanh chóng an bài đưa Trần Triều Cung đi tới một căn cứ khác, mỗi ngày chúng ta đều có người chết do virus, căn cứ các ngươi cũng hẳn nên săn sóc chúng ta một chút, không thể vẫn luôn độc bá Trần Triều Cung."

"Nói vậy giống như căn cứ của ta không có người chết."

Hoa Quốc Họa rũ mục, thì thầm trong miệng, chân mày nhăn gắt gao.

Có lẽ thân là người ở địa vị cao, đã nhận ra có gì đó không quá thích hợp trong chuyện này, nhưng bởi vì thân là người ở địa vị cao, cho nên sự tình phải xử lý mỗi ngày đều rất nhiều.

Mỗi ngày căn cứ Hoa Hải đều có người chết, mọi người đều bị bối rối bởi cái mạt thế này, mặc dù Hoa Quốc Họa phát giác bên trong có gì đó không thích hợp nhưng hắn cũng sẽ không tại trường hợp các vị thủ lĩnh tề tựu như thế này mà nói vấn đề kia ra.

Nói thì nói, nhóm người này cũng sẽ không tin, ngược lại càng có vẻ như hắn không muốn nhường Trần Triều Cung ra.

Trần Triều Cung đã tới căn cứ Hoa Hải mấy ngày rồi, nhưng căn cứ bọn họ cũng không có biến hóa gì a, lời này ai dám nói trước mặt nhiều vị thủ lĩnh như này chứ?

---------------------------

904. Nhân tâm hoảng sợ

Cùng lúc đó, khi mà liên minh các căn cứ không có ý định tấn công Bách Hoa thành nữa, Bách Hoa thành lại bắt đầu khẩn trương chuẩn bị cho mùa đông rét đậm

Các chuyên gia mỗi ngày sẽ ghi chép tỉ mỉ tình hình thời tiết, lượng tuyết rơi càng ngày càng lớn, rét đậm đã đến, một đêm Bách Hoa thành có thể bị vùi vào tuyết, bất đắc dĩ, An Nhiên chỉ có thể chỉ huy cây cối biến dị sinh trưởng che trời để ngăn cản nguy cơ Bách Hoa thành bị tuyết chôn vùi.

Người Bách Hoa thành có thể sinh hoạt ở trong rừng cây, nhưng người bên ngoài gồm Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, An Nhiên không quản được, cũng không muốn quản, dân cư bọn họ nhiều như vậy, hai căn cứ có khoảng 200 - 300 vạn người.

Trong đó có bao nhiêu người trung với Bách Hoa thành, có bao nhiêu người chờ thời cơ gây sự, ai cũng không biết rõ.

Không cẩn thận, người ở trong khu rừng biến dị chọc tới cây cối biến dị, bị kéo đi ăn mất, là sự tình thường có.

Cho nên hai căn cứ này cũng chỉ có thể noi theo Bách Hoa thành lúc trước khi còn ở khu tây của căn cứ Diệu Dương, đào động tuyết, sinh hoạt dưới tầng tuyết mênh mông.

Chiến sự đã dừng lại, mọi người thả lỏng tinh thần, nhàn tới không có việc gì, chuyển sang tán gẫu.

Họ đều than vãn người ở Tiểu Chu thành nhiều như vậy, chung quy vẫn không thể ngăn được Trần Triều Cung, cho nên sầu lo trong lòng, rồi lại phát hiện vẫn còn tốt, những người bên cạnh họ tựa hồ không thấy có người bị cảm nhiễm virus.

Bất quá, vì nhân tâm hoảng sợ, xuất hiện nhiều đồn đãi vớ vấn đây cũng là tự nhiên.

Người ở Bách Hoa thành tuy rằng có chút hoảng hốt, nhưng tổng thể thì chỉ cần An Nhiên ở, tâm của mọi người vẫn ổn định, có cây cối che trời thay bọn họ ngăn chặn sự xâm nhập của bão tuyết điên cuồng, người bên trong thành treo rất nhiều những ngọn đèn nhỏ trên nhánh cây, vừa vào đêm, những ngọn đèn đó lập lèo lấp lánh giống như những ngôi sao trên bầu trời, đẹp tới đến nỗi làm nhân tâm thả lỏng.

An Nhiên mang theo Oa Oa cùng Tiểu Bách Hòa, tọa trấn tại Bách Hoa thành, mỗi ngày đều báo danh ở xưởng dược của Triệu Như, thúc giục nàng tìm người, Triệu Như vội đến chân không chạm đất, lúc này vừa thấy An Nhiên mang theo hai cái tiểu tùy tùng đi tới liền chạy mất.

"Nàng chạy làm gì a?"

An Nhiên đứng ở cửa phòng thí nghiệm, nhìn bóng dáng Triệu Như đang mất tăm kia cau mày hỏi Lương Tử Ngộ.

Lúc này, Lương Tử Ngộ đang ngồi ở một chiếc bàn thí nghiệm, trước mặt là một loạt ống nghiệm, đang nghiên cứu, vừa nghe An Nhiên nói, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, rồi quay đầu nhìn về hướng Triệu Như đã không thấy ảnh, nhún vai:

"Mỗi ngày ngươi đều tới nhìn chằm chằm như vậy, áp lực của nàng cũng lớn a."

"Chằm chằm sao?"

An Nhiên đi vào phòng, quay đầu dặn dò Tiểu Bạc Hà,

"Nhìn kỹ Oa Oa nhé, đừng để cho nàng sờ tới sờ lui, phòng thí nghiệm này, tất cả đều là mẫu máu."

Còn không phải sau, bởi vì Trần Triều Cung đi mất, Triệu Như thu thập toàn bộ máu của mọi người trong Bách Hoa thành làm mẫu, cùng với một đám nhân viên nghiên cứu, không kể ngày đêm nghiên cứu số máu kia, muốn từ trong máu người nhìn xem chủng loại của dị năng của từng người.

Cho nên phòng thí nghiệm này, phóng tầm mắt cơ hồ đều là một mảng ống nghiệm hồng hồng đỏ đỏ, Oa Oa lại đang trong thời kỳ hiếu động, nửa phút không ngồi yên được, cho nên đừng sơ xẩy một chút mà đem những mẫu máu quan trọng này làm hỏng mất.

An Nhiên đi vào phòng thí nghiệm đứng trước mặt Lương Tử Ngộ, hắn cười với nàng, thương lượng:

"Nếu không, ngươi túm Trần Triều Cung về đi, thật sự, như vậy áp lực của chúng ta cũng không quá lớn, hiện tại sợ không kịp, cho nên mỗi người đều dốc sức làm việc, sợ này sợ kia."

--------------------------

905.Ngươi muốn ra khỏi thành sao

"Sợ cái gì?"

An Nhiên nhướng mày hỏi.

"Sợ Trần Triều Cung thật sự là người có khả năng ức chế virus tận thế a, cũng sợ ở Bách Hoa thành đột nhiên toát ra một người sắp biến thành tang thi, làm toàn bộ phỏng đoán lúc trước của chúng ta, đều hóa thành hư ảo."

"Cho nên lúc trước các ngươi chính là quá lười nhác đúng không, ta thấy Trần Triều Cung rời đi là rất tốt, áp lực sinh ra động lực a."

Đang nói chuyện, Bàn Tử vội vàng chạy vào cửa phòng thí nghiệm, hắn đứng ở cạnh cửa thở hổn hển nhìn An Nhiên, rồi vội la lên:

"Không tốt rồi, An Nhiên, thật sự không tốt rồi, ta nghe nói, nghe nói, ở Tiểu Chu thành, có người muốn biến thành tang thi."

"Xong rồi... Xong rồi... Xong rồi...."

Vừa nghe tin tức của Bàn Tử đưa tới, sắc mặt của Lương Tử Ngộ trắng nhợt, hắn che lại ngực mình.

"Ta cảm thấy ta cũng sắp biến thành tang thi a? Ta sẽ không phải thật sự bị biến đổi đi?"

"Ngươi rất tốt!"

An Nhiên trợn trắng mắt, tóm lấy chồng giấy ở trên mặt bàn, ném vào người Lương Tử Ngộ.

"Nắm chặt thời gian nghiên cứu đi, ta đi ra ngoài xem tình huống."

Dứt lời, An Nhiên xoay người khom lưng bế lên Oa Oa người nhỏ chân ngắn, Tiểu Bạc Hà theo sau, còn có Bàn Tử vội vã chạy sau cùng, mấy người đi ra xưởng dược, An Nhiên vừa đẩy nhanh tốc độ vừa phân phó với Bàn Tử:

"Đừng nâng người vào Bách Hoa thành, cẩn thận cảm nhiễm những người khác ở bên trong này, ngươi điều xe lại đây, ta ra ngoài nhìn xem xét tình huống."

"A? An Nhiên, ngươi muốn ra khỏi thành sao?"

Bàn Tử vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, An Nhiên muốn ra khỏi thành? An Nhiên của Bách Hoa thành muốn ra khỏi thành, này... này.... dưới trời băng thiên tuyết địa như vậy, bên ngoài lại hỗn loạn như vậy, nếu An Nhiên có gì bất trắc vậy phải làm sao bây giờ a?

Lại vừa thấy, An Nhiên ôm Oa Oa đi thật xa, hắn vội vàng đi theo, túm lấy một thủ vệ đang tuần tra để hắn điều một chiếc xe tới đây.

Rất nhanh, một chiếc xe vọt ra từ một góc nào đó ở Bách Hoa thành, dừng lại trước mặt An Nhiên, nàng xoay người giao Oa Oa cho Tiểu Bạc Hà rồi leo lên ghế phụ, Bàn Tử liền chen vào ghế điều khiển, hắn làm tài xế cho An Nhiên.

Tiểu Bạc Hà không hề nghĩ ngợi, kéo cửa sau ôm theo Oa Oa ngồi vào ghế sau, An Nhiên quay đầu, nhíu mày thấy vậy nói với Tiểu Bạc Hà:

"Ngươi cùng Oa Oa đi xuống đi, ở trong Bách Hoa thành, ta chỉ ra ngoài nhìn tình huống một chút."

Tiểu Bạc Hà ở ghế sau lắc đầu, mở to đôi mắt thanh triệt, nhìn An Nhiên không nói lời nào, dùng thái độ thập phần kiên quyết biểu lộ mình sẽ không bao giờ để An Nhiên đơn độc đi ra ngoài.

Lần trước An Nhiên để lại nàng ở Bách Hoa thành, kết quả nàng nhận được tin tức An Nhiên sắp chết, điều đó làm Tiểu Bạc Hà có một bóng ma tâm lý.

"Nếu không, chúng ta đứng đi nữa, đây chỉ là một lời đồn đại mà thôi."

Bàn Tử làm tài xế, nhân cơ hội khuyên can An Nhiên, dưới cảm nhận của hắn sự An Nguy của An Nhiên quan trọng hơn nhiều so với có người sắp biến thành tang thi.

An Nhiên ngồi tại ghế phụ, liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái rồi nói:

"Lái xe."

Nàng cảm thấy vấn đề không lớn, chỉ là một tin đồn mà thôi, có phải thật sự có người sắp biến thành tang thi hay không, chính Bàn Tử cũng không có chứng cứ, nếu là đồn đãi, vậy nàng muốn đích thân chứng thực một chút, bằng không sẽ làm nhân tâm hoảng sợ, cực kỳ bất lợi đối với việc duy trì ổn định.

Xe của họ rất nhanh tiến vào khu rừng rậm biến dị, cửa Bắc đã bị phong tỏa, ở bên ngoài Chiến Luyện mang theo người canh giữ ở đó, An Nhiên muốn ra khỏi thành, không phải chuyện nhỏ, nàng chẳng qua là muốn đi chứng thực lời đồn đãi mà thôi, không cần kinh động bọn họ.

--------------------

906. Tiểu Chu thành

Vì thế, An Nhiên đi con đường vận chuyển vật tư mà mỗi ngày nàng mở ra cho Tiểu Chu thành, từ Bách Hoa thành có thể đi thẳng đến Tiểu Chu thành, An Nhiên không trực tiếp đi tới nơi giao nhận vật tư mà nàng ở rừng rậm biến dị, mở ra một con đường ở nơi nối tiếp kia, đi thẳng tới Tiểu Chu thành.

Phạm vi của Tiểu Chu thành rất lớn, thuộc phạm vi của rừng rậm biến dị, phong cảnh khá độc đáo, một nửa là cây cối che trời, một nửa là lớp băng dày, hai bên đan xen, chống đỡ lẫn nhau tạo thành một khu đất trống.

An Nhiên để Bàn Tử dừng xe ở khu rừng rậm biến dị, mình thì mang theo Oa oa cùng Tiểu Bạc Hà đi bộ trên lãnh địa của Tiểu Chu thành.

Bởi vì đây là lần đầu đi tới Tiểu Chu thành, Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà đều cảm thấy rất mới mẻ, khoảng đất kia được thiết kế thành một nửa là cây cối một nửa là lớp băng, làm người đã nhìn quen non xanh nước biếc của Bách Hoa thành cảm thấy đặc biệt mới mẻ.

Nhưng mà, trong thành tử khí trầm trầm, không có nhân sinh muôn màu muôn vẻ như trong Bách Hoa thành.

Phía trước có một mảnh đất trống, nếu Bách Hoa thành có một mảnh đất trống như vậy, thì các gia gia nãi nãi đã sớm dưới sự dẫn dắt của Tĩnh Huyền, làm một quảng trường để ca hát nhảy múa.

Nhưng phiến quảng trường này lại khó thấy được người nào, ngẫu nhiên có 1-2 người đi qua, thì hấp tấp liếc nhìn bọn người An Nhiên một cái sau đó vội vàng đi qua.

"Ma ma, nhà tuyết, nhà tuyết...."

Oa Oa chỉ vào một nhà bạt lớn ở đối diện, trên mái nhà là một tầng tuyết trắng, thoạt nhìn giống như một ngôi nhà
được xây dựng bằng tuyết.

Qua khe hở của rèm cửa, ánh lửa ấm áp bên trong lộ ra, trên đỉnh nhà bạt là một tầng tuyết dày, ên dưới cũng có vài cái nhà bạt lớn, dựng gần đó, bất quá không tuyết không dày đặc như vậy.

Lúc này, vẫn còn có thể phân biệt ra mấy con đường được tính là rộng rãi, trên tường nhà có treo một ít dây điện và bóng đèn, để chiếu sáng.

Quang cảnh như vậy làm người khá áp lực, hơn nữa người đi đường lại tử khí trầm trầm, An Nhiên cảm thấy không thú vị, căn bản không muốn đi vào bên trong dạo.

Ở nhà bạt đối diện, một đám đàn ông đang ăn thịt biến dị, trong tay còn cầm mấy lá rau xà lách, uống rượu nho của Bách Hoa thành, cùng trò chuyện vui vẻ với nhau.

Trên đỉnh đầu, bóng đèn vàng đung đưa tản mát ra thứ ánh sáng màu minh hoàng, đem khung cảnh bên trong nhìn có chút xa hoa.

Một người đàn ông đầu trọc, nhai miếng thịt biến dị trong miệng, cơ bắp phồng lên nói với đám đàn ông còn lại:

"Thế đạo này thật là tốt, chỉ cần có năng lực, muốn cái gì sẽ có cái đó, gạo, thịt, rau dưa, còn có phụ nữ...."

"Ha ha ha ha ~~~~"

Có người phối hợp nở nụ cười, đầu nghiêng về một góc ở trong lều, nơi đó có một cô bé mới bị cướp về, phụ họa cho tên đội trưởng kia, lớn tiếng nói:

"Không sai, thế đạo tốt, chúng ta muốn làm gì thì làm, ngay cả phụ nữ a, muốn có liền có."

Đều nói mạt thế này không tốt như thế nào, bi thảm ra sao, sợ chỉ nhằm vào một ít kẻ yếu đuối không có năng lực mà thôi, người có năng lực, sống ở mạt thế quả thực như hô mưa gọi gió.

"Không nói những thứ khác, chỉ nói trước mạt thế, chúng ta coi trọng người nào, muốn thượng có thể thượng hay sao?"

Tên đội trưởng kia có chút đắc ý dào dạt, nhìn dáng vẻ, hôm nay bọn họ ở Tiểu Chu thành thu hoạch được khá phong phú, chính là không ra khỏi lớp băng này, chỉ dựa vào đánh cướp người của Tiểu Chu thành, cũng có thể tự do tự tại, vô câu vô thúc.

---------------------------

907. Các ngươi từ đâu tới

Có người vào lúc này đề ra ý kiến có chút bất đồng với tên đội trưởng kia.

"Nghe nói phụ nữ bên trong Bách Hoa thành càng hăng hái hơn so với Tiểu Chu thành, đám phụ nữ của Tiểu Chu thành này lúc nào cũng sợ hãi, rụt rè làm người chán ngấy, đội trưởng, khi nào ngài mang chúng ta đi đoạt mấy người phụ nữ trong Bách Hoa thành ra chơi một chút a?"

Mấy cô bé co rúm ở trong góc cuộn thành một đoàn, quả nhiên trên mặt mỗi người đều là sự sợ hãi cùng yếu đuối, các nàng bị đám ác nhân này cướp đoạt từ trong nhà, người nhà cũng không dám tới đây ồn ào gì, trách ai được? Chỉ trách lãnh đạo của Tiểu Chu thành mặc kệ chuyện này.

Tên đội trưởng này tưởng đã đem đám người yếu đuối của Tiểu Chu thành này đắn đo bắt giữ được hết, lại có lẽ uống thêm chút rượu nên nói chuyện không suy nghĩ, miêu tả phụ nữ của Bách Hoa thành cho đám thuộc hạ.

"Lão tử đã từng ở tiền tuyến cửa Bắc, cách mưa bom bão đạn, nhìn liếc qua một đám phụ nữ dị năng giả hệ kim cùng hệ hỏa của Bách hoa thành, quả nhiên, phụ nữ của Bách Hoa thành đều đặc biệt hăng hái, dáng người giống như trước khi tận thế, tinh tế, nhưng không nhu nhược như đám người Tiểu Chu thành, mới *** đã như đi nửa cái mạng, .... phụ nữ của Bách Hoa thành a, có cơ hội, lão tử sẽ mang các ngươi đi chơi một chút..."

Những lời miêu tả như vậy làm đám đàn ông tung hoành ngang ngược ở mạt thế đều toát ra một biểu tình dâm đãng, đối đãi với phụ nữ như này, tự nhiên bọn họ đều là đồng đạo, bằng không sẽ không tụ tập một chỗ.

Mà phụ nữ ở Bách Hoa thành, không có gì tốt hơn, không có mặt hàng nào tốt hơn, đám đàn ông này giống như ôm một bồn lửa trong ngực, dục vọng càng tăng cao, ngày nào có thể thượng phụ nữ của Bách Hoa thành, đối với bọn họ cũng coi như có gì đó để khoe ra.

"Lão tử đi ra ngoài rải nước tiểu."

Có người ném cốc rượu trong tay xuống, đứng dậy, vuốt đũng quần, đi ra lều trại, vừa đi ra ngoài hắn nghe thấy tiếng kêu của Oa Oa, nghẹn tiểu, đi về phía rừng rậm biến dị, hai mắt hắn trừng ra nhìn An Nhiên, trong mắt tràn ngập sự đánh giá cùng tính kế.

Bàn Tử từ phía sau An Nhiên vội vàng đi lên, hắn vừa mới tìm nơi đỗ xe, nghênh đón người đàn ông kia hỏi:

"Xin chào, chúng ta muốn hỏi thăm một chút, Tiểu Chu thành các ngươi có người bị biến thành tang thi hay không?"

"Các ngươi từ đâu tới?"

Người này có vẻ không hữu hảo, hắn không khách khí đánh giá Bàn Tử từ trên xuống dưới, trong lòng suy đoán, mấy người này đến tột cùng từ đâu toát ra? Chẳng lẽ di ra từ phía sau khu rừng rậm biến dị?"

Nghĩ đến không có khả năng như vậy, rừng rậm biến dị không có người nào có thể đi vào, mấy ngày gần đây, vài nhóm người muốn đi xuyên qua khu rừng biến dị để tiến vào Bách Hoa thành không một ai có thể đi vào, đương nhiên, cũng không có một người nào tiến vào mà có thể đi ra cả.

Muốn tiến vào khu rừng, chỉ có thể đi con đường độc đạo, ngồi xe vật tư của Tiểu Chu thành đi vào Bách Hoa thành.

Bất quá con đường này cũng rất khó khăn, từ khi Tiểu Chu thành bị bom thịt người tập kích một lần, xe vật tư đi vào Bách Hoa thành đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt, miễn cho có nhân sĩ gây rối nào ôm bom trà trộn đi vào.

Cho nên người đàn ông này phán đoán, đây là một nhà mới chạy loạn vào Tiểu Chu thành, không hiểu biết tình huống cư trú bên trong, đi tới đi lui, đi nhầm vào nơi này.

Cũng tốt a, người này nhìn An Nhiên, thấy cả người nàng đều sạch sẽ ngăn nắp, trên người lại mặc chiếc áo lông vũ dài, phác họa dáng người làm người khác phải suy nghĩ bậy bạ, mà Tiểu Bạc Hà ở phía sau nàng, tuy rằng non nớt nhưng cũng là bé gái mười mấy tuổi, tươi mới thật sự, không bằng khinh bạc các nàng một chút?!!!

-----------------------------

908. Đùa chết rồi nói sau

Nghĩ vậy, ánh mắt người đàn ông kia liền trở nên thập phần làm càn, nhìn chằm chằm ngực của An Nhiên và khuôn mặt của Tiểu Bạc Hà,

Nhưng không quá 2s, hắn ôm đầu hô to lên, tròng mắt phảng phất như không chịu nổi áp lực của hộp sọ, lồi ra bên ngoài, thoáng chốc, hai tròng mắt còn dính máu đã bị bài trừ ra khỏi hốc mắt, rơi xuống mặt tuyết trắng.

An Nhiên nhìn về phía Tiểu Bạc Hà, Oa Oa thì đang nhảy ở trên nền tuyết, chơi đùa dẫm lên chiếc bóng của mình, mà vào lúc này, trong nhà bạt lớn phía sau người đàn ông có mấy người đàn ông nhanh chóng chạy ra, vừa thấy đồng bạn đang ôm đầu lăn lộn ở mặt tuyết, tức khắc giận dữ, sôi nổi kêu gào chạy về nhà bạt cầm binh khí.

"Đến tột cùng các ngươi là người nào? Sao lại khi dễ huynh đệ của ta?"

Có người đàn ông khoác một bộ da của động vật biến dị trên người, tóc tai lộn xộn tựa như mấy năm rồi không gột rửa, tức giận chỉ vào An Nhiên dò hỏi, sau lưng hắn đã có không ít người cầm vũ khí lại chạy ra, có người hô:

"Đội trưởng, đừng dong dài với các nàng, bắt lại, đùa chết rồi nói sau!"

Vì thế, còn không đợi An Nhiên trả lời, mấy người kia liền vọt lên, Tiểu Bạc Hà đứng ở bên người An Nhiên, xoay tròn một cái, đôi mắt thanh triệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông xông lên đầu tiên, người kia giờ một thanh đại đao, khí thế rào rạt xông tới.

Nhưng mới vọt được nửa đường hắn dừng lại, ôm đầu kêu to, ném vũ khí trong tay xuống, đau đến nỗi nằm trên mặt đất không ngừng quay cuồng.

Quanh thân hắn không ngừng có người vọt qua, có người đi về phía An Nhiên có người vọt về phía Oa Oa, còn Bàn Tử đã sớm chạy xa, bỏ trốn, hét lớn:

"An Nhiên, ta nhường chỗ cho ngươi, cẩn thận đừng ngộ thương ta a."

Giọng nói của hắn còn chưa dứt, mặt tuyết dưới chân mọi người bắt đầu rung động rất nhỏ, động tác của bọn họ thoáng dừng lại, một người phản ứng lại, vung đao vọt thẳng tới chỗ Oa Oa.

Nhưng chân chính lợi hại nguyên lai là đứa nhỏ này, không chờ mặt đất dưới chân nứt ra, hắc ảnh nho nhỏ dưới chân Oa Oa kia đột nhiên giống như nước suối, ào ạt tỏa ra khói đen, khói đen kia cấp tốc tạo thành hình một người bằng sương khói, bay về phía người đang vọt tới kia, không tới 1s, người đàn ông kia đã bị cắt đứt yết hầu.

Nơi xa, có người trong mấy căn nhà bạt nghe động tĩnh ở nơi này, đi ra xem xét tình huống, cũng có người nhanh chóng trốn về nhà bạt của mình, nơi này thực loạn, mỗi ngày đều có người đánh nhau đều không có gì hiếm lạ đối với người ở đây.

Nên nói, kỳ thật toàn bộ Tiểu Chu thành này đều phi thường hỗn loạn, lãnh đạo của nơi này căn bản không có nhiều năng lực đi quản lý những việc xấu này, mà càng tới gần vị trí của rừng rậm biến dị thì càng nhiều người có năng lực, vì vậy xảy ra các trường hợp đánh nhau đến kinh thiên động địa, mọi người cũng không hiếm lạ gì.

Bởi vì rừng rậm biến dị rất nguy hiểm, tuy rằng mọi người dựa vào sự bảo hộ của nó nhưng cũng sợ mình không cẩn thận chọc giận những thực vật biến dị nguy hiểm kia, cho nên người không có năng lực đều sẽ ở cách xa rừng rậm biến dị một chút.

Cho nên lúc Mộ Phong giết mấy người này, chung quy không có ai tới ngăn cản đôi bên, làm kinh động bộ rễ biến dị dưới chân An Nhiên, nó phá băng chui ra, náo loạn bắt người trong phạm vi lớn.

Ngày thường, nhìn những cây cối kia như trong một khu rừng bình thường, giờ những chạc cây đang giương nanh múa vuốt sinh trưởng, lan tràn khắp khu đất trống, cây cối quỷ di bắt đầu sinh trưởng, những bông hoa kiều diễm bắt đầu nở nộ.

----------------------

909. Nghe nói có rất nhiều

Những người bị đào ra tròng mắt hay những người còn lại vẫn cầm vũ khí kêu gào kia, nháy mắt đã bị cây mây rậm rạp ngăn chặn bước, bọn họ còn chưa phản ứng lại thì thân thể đã bị cây mây biến dị mềm mại trói lên, một chồi non xanh biếc tinh tế chui vào động mạch cổ của họ, bắt đầu bừa bãi hấp thu chất dinh dưỡng.

Ở những nhà bạt khác, mọi người đều sôi nổi đứng dậy, mở to hai mắt, nhìn tốc độ sinh trưởng của rừng rậm biến dị, có người vỗ vỗ bộ ngực, âm thầm may mắn, vừa rồi mình nhìn thấy mấy cô nhi quả phụ dễ dàng bắt nạt, cũng tính toán đi ra kinh bạc một chút, nhưng còn chưa kịp động thủ, đã dạy bọn họ biết rừng rậm biến dị phát uy như thế nào.

Hình ảnh thật khủng bố, mấy người đàn ông bị cây mây biến dị trói lên kia kỳ thật cũng rất có danh tiếng, bọn họ là một đoàn đội dị năng giả ở gần rừng rậm biến dị nhất, tiến vào Tiểu Chu thành không bao lâu nhưng tai họa rất nhiều làm người kêu khổ thấu trời,

Nhưng mà khổ như vậy, Tiểu Chu thành lại hỗn loạn, nhóm lãnh đạo lại vội cái này vội cái kia, thỉnh thoảng còn phải xử lý việc tư, căn bản không quản được đám dân thường ở tầng chóp dưới xã hội đau khổ bị chèn ép như thế nào.

Rất nhiều người tới đây làm càn, mọi người muốn tự bảo vệ mình, không thể không thỏa hiệp với cường quyền, dần dà, người nào cư trú càng gần khu rừng rậm biến dị, liền đại biểu cho năng lực của mình càng cao, đoàn đội ở bên cạnh đối mặt với rừng rậm kia đều làm cho người của Tiểu Chu thành phát ra sự kính sợ từ sâu trong nội tâm.

Mà hiện tại, lại kính sợ này đã biến thành một hy vọng nào đó, bởi vì tựa hồ bọn họ thấy được vị thành chủ Bách Hoa thành trong truyền thuyết, An Nhiên.

Có người vừa gọi An Nhiên một tiếng liền lập tức quỳ xuống, cũng sớm có người một truyền mười mười truyền trăm, nhanh chóng kinh động nhóm thủ lĩnh của Tiểu Chu thành, bọn họ vội vàng tới đây, nhìn thấy quả nhiên là An Nhiên đang ở khu lều trại gần rừng rậm biến dị.

Lúc này, An Nhiên còn đang ngồi ở một mảnh lá cây to rộng, dò hỏi mấy người đàn ông đang bị trói kia,

"Tiểu Chu thành các ngươi, đến tột cùng có bao nhiêu người bị biến thành tang thi?"

"Nghe nói, nghe nói có rất nhiều."

Kẻ cầm đầu được xưng là đội trưởng kia, nói không tỉ mỉ, hiện giờ hắn thực ngây ngốc, đã sớm đoán được người phụ nữ này là người trong Bách Hoa thành nhưng lại không dự đoán được, người này thế nhưng là thành chủ An Nhiên?!

"Nghe nói sao?"

An Nhiên cau mày lại hỏi:

"Nghe nói là ý gì? Ngươi có từng chính mắt gặp qua hay chưa?"

Lời vừa mới hỏi thì thủ lĩnh Tiểu Chu thành mang theo một nhóm lãnh đạo vội vã xuất hiện ở trước mặt An Nhiên, vị thủ lĩnh kia chắp tay cười đến nịnh nọt với nàng:

"An Nhiên, An Nhiên, a, sao ngươi lại tới đây a, đến... đến.... đến bên trong thành của chúng ta ngồi đi."

"Không dám!"

An Nhiên trắng mắt nhìn đám người kia một cái.

"Ta vừa đến, phát hiện Tiểu Chu thành của các ngươi hỗn loạn đến rối tinh rối mù, ta còn ngốc đi vào bên trong thành các ngươi không bị các ngươi ăn tươi nuốt sống mới là lạ!"

"Làm sao có thể, làm sao có thể như vậy đâu, ha ha a."

Trên mặt hắn hiện lên vẻ xấu hổ, hắn cười xoa tay, ha ha với An Niên, sợ An Nhiên nhắc lại chuyện xưa, muốn bọn họ xác nhập với căn cứ Thời Đại.

"Còn làm sao a?"

An Nhiên nghiêm mặt, không giận mà uy, bên người, cây mây trói một đám đàn ông, nàng thở sâu hỏi:

"Không muốn nói mấy chuyện đó với ngươi, ngươi đem tang thi cùng với những người sắp bị biến thành tang thi ở chỗ ngươi mang lại đây cho ta xem."

--------------------------

910. Người làm nhiều việc ác ở Tiểu Chu thành.

"Được, được."

Vị thủ lĩnh kia vừa nghe, lập tức gật đầu, xoay người chạy đi chuẩn bị tìm những người sắp bị biến thành tang thi, vội vàng, vội vàng, hắn hỏi đám người theo sau hắn.

"Chúng ta có những người nào biến thành tang thi?"

"A?"

Nhóm lãnh đạo vừa nghe, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

"Ngươi nói đi?"

"Ta cũng không biết a."

Nhóm lãnh đạo hỏi nhau, nhưng đều lắc đầu, bọn họ chỉ nghe qua rằng Tiểu Chu thành có tang thi, cùng không ít người sắp biến thành tang thi nhưng cụ thể là ai, ai sắp biến đổi thì tựa hồ không có một người nào biết.

Này.... An Nhiên đều đã tới, không thể để An Nhiên cứ như vậy trở về a, phải biết rằng, nếu có thể được An Nhiên đặc biệt chú ý, đối với Tiểu Chu thành sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất căn cứ Thời Đại như hổ rình mồi kia sẽ xem ở mặt mũi An Nhiên không tới đây tìm phiến toái.

Bọn họ lục soát nửa ngày đều không có lục soát ra một con tang thi hay một người nào sắp bị biến thành tang thi, An Nhiên ngồi ở rừng rậm biến dị có chút không kiên nhẫn.

Nàng đứng dậy, vẫy vẫy tay, những người đàn ông bị trói kia, bị cây mây biến dị kéo vào chỗ sâu trong rừng thẳm không còn nhìn thấy ban ngày nữa, không ai biết bọn họ đi đâu, còn sống hay đã chết, từ đây về sau họ không còn quan hệ gì tới Tiểu Chu thành nữa.

Ngay ở lúc An Nhiên mất đi sự kiên nhẫn, một lão nhân run run rẩy rẩy đi ra, trong tay bưng một đĩa trái cây, sau lưng hắn, một người phụ nữ đi theo, nàng ôm một đứa nhỏ trong ngực, đứa nhỏ kia mập mạp nhìn dáng vẻ như được người trong nhà nuôi dưỡng rất tốt, không chịu cực khổ gì.

An Nhiên lại nhìn mâm trái cây rất lớn trong tay lão nhân, đều là mới mẻ, đây cũng là điều tất hiện, chính Tiểu Chu thành cũng có dị năng giả hệ mộc, tuy rằng họ không thể thỏa mãn được toàn bộ nhu cầu của Tiểu Chu thành, nhưng Bách Hoa thành có bán sỉ, rau dưa trái cây của Bách Hoa thành đều là đồ tốt có thể nói là tốt nhất ở mạt thế này.

An Nhiên nhìn biểu tình của lão nhân có chút không đúng, như tới phụng hiến trái cây cho nàng, cách nàng 2-3 mét, ông "bùm" một tiếng quỳ xuống, khóc lóc hô lên:

"An Nhiên, An Nhiên, ngài cứu cháu gái của ta với, ngày cứu cứu nàng với."

"An Nhiên, con gái của ta ba ngày trước bị đám người Ngô Thắng kia bắt đi, đến giờ còn chưa trả về, cầu xin ngài, cứu nàng với, nếu không cứu kịp, chỉ sợ là phải chết a."

Lời vừa thốt ra, đột nhiên, lại có người chạy ra trong đám người sôi nổi mắng:

"An Nhiên, vợ của ta cũng bị đám người Ngô Thắng khi dễ, nhóm người này ở Tiểu Chu thành quả thực là vô pháp vô thiên."

"Em gái của ta cũng tao ngộ độc thủ của bọn chúng."

"Một nhà Lưu mặt rỗ cũng không phải người, suốt ngày hoành hành ngang ngược, cướp đoạt vật tư khắp nơi...."

Đám người này lại bắt đầu ong ong lên, An Nhiên đỡ lên lão nhân còn đang run rẩy bưng mâm trái cây quỳ trước mặt, thanh âm cáo trạng chung quanh còn rất nhiều, trừ bỏ Ngô Thắng, còn có Lưu mặt rỗ, còn có Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ gì gì đó.

Nhìn dáng vẻ, người làm nhiều việc ác ở Tiểu Chu thành rất nhiều a!

An Nhiên nhìn qua lão nhân cùng nhìn thoáng qua người phụ nữ cũng quỳ xuống cùng ông, lắc đầu thở dài, nàng mang theo Oa Oa, Tiểu Bạc Hà cùng Bàn Tử chui vào căn lều bạt lớn phía trước.

-----------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện