Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 940


trước sau

936. Cây giống của Phấn hoa

Kết quả không chờ An Nhiên cẩn thận suy nghĩ, chủ nhà nông trồng ngô kia đã xô đẩy vợ con nhà mình chạy mất, nhà An Nhiên quả thật khủng bố, đừng nhìn An Nhiên vân đạm phong khinh nói bồi thường gì đó, ai dám muốn a? Lúc nàng nói chuyện, trên nóc nhà sau lưng nàng, những thân cây thô to như eo người kia từng cây từng cây lay động, trên thân còn mang theo những gai nhọn sắc bén.

Cho nên ai dám để An Nhiên bồi thường?

Nhẫn nhịn một chút thì thời êm sóng lặng a!

Nhìn thân ảnh cả một nhà nông kia té lộn nhào nhanh chóng chạy trốn, An Nhiên nhắm mắt lại, thở sâu, thật ra nàng cũng không có ý bao che cho hùng hài tử nhà mình, chỉ là không muốn giáo huấn Oa Oa khiến đứa nhỏ nan kham trước mặt mọi người, rốt cuộc đứa nhỏ là con gái, cũng sĩ diện, mọi người chỉ sợ là hiểu lầm đứa nhỏ gì đó.

Nhưng, từ lúc Oa Oa lãnh theo một bang các bạn nhỏ, có đứa còn bọc tã giấy gây chuyện rồi chạy trốn vô tung vô ảnh, mãi cho đến trưa, nàng còn không trở về.

An Nhiên tìm tìm thân ảnh đứa nhỏ trong đầu, nhìn thấy những đứa nhỏ khác đã xám xịt về nhà rồi, Oa Oa còn đang cùng Mộ Phong lắc lư ở trong khu rừng biến dị, tiêu dao như thế a!

An Nhiên càng thêm tức giận, cũng lười đi tìm hùng hài tử này, thở phì phì mặc kệ Oa Oa đói bụng, phân phó Tiểu Bạc Hà đem đồ ăn trưa ra, nàng cùng Tiểu Bạc Hà hai người ngồi ăn.

Mới ăn được một nửa, Triệu Như hấp tấp chạy từ bên ngoài sân vào, kêu lên với An Nhiên:

"Đừng ăn nữa An Nhiên, có người của Bách Hoa thành mang theo cây giống của Phấn Hoa chạy trốn rồi."

"Ai a?"

An Nhiên nhìn trái nhìn phải trong đầu, cảm giác dung lượng não của bản thân không đủ dùng, tuy rằng diện tích thực vật trải dài bao nhiêu nàng có thể nhìn đến bấy nhiêu, nhưng một mảnh lãnh thổ to như một quốc gia như này, An Nhiên không thể lúc nào cũng lưu tâm khắp chốn được.

Này giống như một tấm bản đồ, An Nhiên có thể thấy hoàn chỉnh cả tấm bản đồ, nếu không chú ý vào chi tiết, nàng cũng không biết trên bản đổ đến tột cùng xảy ra việc gì.

Hôm nay nàng bị Oa Oa chọc giận, dung lượng não vốn không đủ dùng, tinh lực cũng bị phân tán rất nhiều, Triệu Như nói cây giống bị người nào đó mang đi, nàng nửa ngày không nhớ tới việc tìm kiếm người kia thông qua thực vật.

"Một người gọi là Tề sư phụ, khá thân với bọn người Tĩnh Huyên."

Triệu Như vung tay, phổ cập kiến thức với An Nhiên:

"Hình như là từ lúc ở Đại phú hào, đã bắt đầu gia nhập với đội ngũ của chúng ta, đúng rồi, cũng khá thân thuộc với Trần Triều Cung."

Khi nói chuyện, Tĩnh Huyên bị Bàn Tử hầm hừ đưa tới nhà An Nhiên, trong không khí rét lạnh, Bàn Tử ngồi dưới mái hiên nhà An Nhiên, nói với An Nhiên đang ngồi trước bàn cơm trong nhà:

"Nhạ, về Tề sư phụ kia, có gì muốn hỏi, ngươi hỏi nàng này, nàng quen thuộc với Tề sư phụ kia nhất."

"Ta... ta cũng không biết a, An Nhiên."

Tĩnh Huyên vừa tức giận vừa gấp gáp, nàng còn không hiểu sao bị Bàn Tử kéo tới nhà An Nhiên, họ nói Tề sư phụ mang cây giống của Phấn hoa chạy mất, muốn hỏi nàng vài lời, chuyện này liên quan gì nàng a?

An Nhiên ngồi trong nhà ăn cơm, nàng bưng bát cơm cùng một đôi đũa ra, nhấc chân đá đá vào Bàn Tử đang ngồi dưới mái hiên, Bàn Tử nhanh chóng đứng dậy, đem chiếc đệm mềm mại dưới mông mình nhường cho An Nhiên, An Nhiên đặt mông ngồi xuống, nhíu mày nhìn Tĩnh Huyên, hỏi:

"Ngươi cùng Tế sư phụ có phải vào thời điểm ở Đại phú hào gia nhập với chúng ta hay không?"

"Đúng!"

Tĩnh Huyên gật gật đầu, những bông hoa màu đỏ trên đầu phiêu đãng theo từng động tác của nàng.

"Nhưng hiện tại chúng ta đều là người của Bách Hoa thành a, căn bản ta sẽ không làm việc gì phản bội lại Bách Hoa thành a."

----------------------------

937. Đã bị người xử lý

Mặc kệ Tề sư phụ kia có như thế nào, Tĩnh Huyên tại thời điểm này đều sợ bị hắn làm liên lụy, nhanh chóng cho mọi người thấy lập trường của mình cùng với nói hết những việc mình biết ra.

"Tề sư phụ lúc trước là người của Trần Triều Phát, sau khi Trần Triều Phát chết, Trần Triều Cung tiên sinh tới Bách Hoa thành, nhưng khi đó, Tề sư phụ đã không muốn làm mật thám cho căn cứ Kim Môn nữa, Trần Triều Cung tiên sinh cũng không ép hắn, để cho hắn lựa chọn, còn việc vì sao Tề sư phụ lại mang cây giống của Phấn hoa ra khỏi Bách Hoa thành, ta cũng không biết."

"An Nhiên, ta cảm thấy hiện tại không phải lúc truy cứu những thứ đó, cây giống của Phấn hoa nếu bị căn cứ đoạt được, nuôi trồng và đào tạo ra được nó, thì Bách Hoa thành của chúng ta sẽ mất đi địa vị chủ đạo, cho nên việc cấp bách là ngươi phát động thực vật ngăn Tề sư phụ kia lại..."

Bàn Tử tới bên cạnh An Nhiên vội vàng lên tiếng, An Nhiên rũ mắt, giơ tay đánh gãy lời nói của Bàn Tử lại.

Chỉ nghe được nàng thở dài nặng nề, lắc đầu:

"Không kịp rồi, Tề sư phụ kia đã bị người xử lý."

Trong lúc nàng nói chuyện với Tĩnh Huyên, trong đầu cũng tìm kiếm người này, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là vị Tề sư phụ kia đứng đối diện một người mặc quần áo vô trùng màu trắng, mặt đeo khẩu trang, hắn không ngừng lặp lại lời muốn gặp con gái hắn.

Giây tiếp theo, người đàn ông mặc đồ vô trùng kia giơ một khẩu súng đen nhánh lên, bằng một viên đạn đã xử lý Tề sư phó, hắn xoay người mang theo cây giống của Phấn hoa đi lên máy bay, máy bay ầm ầm ầm ầm bay đi.

Động tác rất nhanh chóng, dường như đối phương biết, cây giống vừa ra khỏi Bách Hoa thành, sẽ kinh động tới An Nhiên, họ nhất định phải giành giật từng giây từng phút để rời khỏi phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, nếu không một khi An Nhiên thúc giục thực vật, sẽ không có cơ hội để rời đi.

Cho nên hiển nhiên, đối phương đã có chuẩn bị mà đến!

"Tế sư phụ kia, phỏng chừng bị đối phương lấy con gái để áp chế, không biết thật hay giả, không rõ được."

An Nhiên lắc đầu, đột nhiên nàng nhớ tới lúc trước, khi Trần Triều Cung mới tiến vào Bách Hoa thành, có nhắc đến một gian tế họ Tề, nhưng sau đó người kia chỉ muốn hảo hảo mà sinh hoạt ở Bách Hoa thành, nói vậy người này chính là Tề sư phụ đi.

Hiện tại kết quả thì sao?

Một người muốn hảo hảo mà sinh hoạt bị người khác dùng con gái uy hiếp, trộm đi cây giống của Bách Hoa thành, cũng không biết đối phương nói, con gái hắn còn sống là thật hay giả, dù sao cuối cũng con gái cũng không thể gặp mặt được ngược lại còn mất đi mạng sống.

Chỉ là một cây Phấn hoa, thế nhưng đáng giá để những căn cứ kia dùng hết các loại thủ đoạn để đoạt được?

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Bàn Tử gào lên như trời muốn sụp xuống, hắn nhìn lên đám cây cối che kín trên đỉnh đầu, trong đầu có thể dự kiến được, mỗi cái căn cứ đều có thể nuôi trồng đào tạo được cây giống, sau đó, bọn họ sẽ không bao giờ kiêng kị Bách Hoa thành nữa, mỗi người giống như điên rồi mỗi ngày đều dùng đạn pháo tới oanh tạc Bách Hoa thành....

Triệu Như đứng gần đó lại cười lạnh một tiếng:

"Chỉ cảm thấy ghê tởm với thủ đoạn cướp đoạt cây giống của đối phương, còn họ có thể nuôi trồng được Phấn hoa hay không, lại không nói trước được."

Nguyên nhân nàng hấp tấp tới đây nói cho An Nhiên kỳ thật không phải lo về việc những căn cứ bên ngoài có thể nuôi trồng đào tạo được Phấn hoa mà nóng lòng vì Bách Hoa thành có phản đồ.

Vì thế Triệu Như dùng đôi mắt phượng của mình nhìn kỹ Tĩnh Huyên đang đứng ở trong sân nhà An Nhiên, Tĩnh Huyên này thân thiết nhất với Tề sư phụ, khó đảm bảo nàng này không phải phản đồ a.

-------------------------

938. Giết gà dùng đao mổ trâu.

"Đừng nghi thần nghi quỷ."

An Nhiên gõ gõ lên bàn nhỏ, nhìn thoáng qua Tĩnh Huyên sợ hãi lộ vẻ thấp thỏm vì bị ánh mắt của Triệu Như nhìn chằm chằm, An Nhiên nói:

"Sau này không riêng việc phải cẩn thận kiểm tra người đi vào Bách Hoa thành mà người ra khỏi Bách Hoa thành cũng phải kiểm tra, báo lại với trạm gác ở cửa ra vào lưu ý điều này, chúng ta đã đóng cửa để tự sinh hoạt, còn hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, ngày tháng làm sao có thể trôi qua thoải mái được."

"Tâm của ngươi lớn nhất."

Triệu Như liếc An Nhiên một cái, đứng thẳng người dậy, hô to với đám người đang xem náo nhiệt ngoài sân nhà An Nhiên:

"Hôm nay, Triệu Như ta có vài lời nói với những người đứng ở đây, ta biết hiện tại bên trong Bách Hoa thành này còn có rất nhiều người có tâm tư không an phận, nhưng các ngươi có thể đi ra ngoài nhìn xem, hiện giờ trừ bỏ Bách Hoa thành, nơi nào có loại ngày lành như thế này, các ngươi, những người đang ở Bách Hoa thành trôi qua những ngày tháng thoải mái lại còn đi phục vụ đám người của những căn cứ bên ngoài, nghe cho rõ đây, nếu Bách Hoa thành bị diệt, đối với các ngươi, đối với thân nhân bằng hữu của các ngươi, có chỗ tốt nào không? Tự bản thân các ngươi ước lượng xem!"

Tính tình này của nàng một khi đã bùng phát thì bùm bùm mắng một trận, tuy rằng không mắng cụ thể người nào, nhưng cũng thập phần thành công làm bậc lửa dẫn lên người Tĩnh Huyên, có người cả giận gầm gừ với Tĩnh Huyên:

"Ta nghe rõ ràng, Tĩnh Huyên, ngày thường ngươi có quan hệ tốt nhất với Tề sư phụ, chuyện hắn là phản đồ, ngươi cũng đã sớm biết, vì sao không sớm tố giác hắn? Để phát triển tới bây giờ, hắn làm ra mối họa lớn như vậy, về sau thật sự mà Bách Hoa thành chúng ta bị diệt, ta thấy Tĩnh Huyên ngươi không thoát được quan hệ đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Thanh âm phụ họa vang lên, không khỏi làm Tĩnh Huyên nóng nảy, trong hốc mắt toàn là nước mắt, nàng vừa dậm chân vừa giải thích:

"Ta không biết, thật sự ta không biết, ta cho rằng, ta cho rằng hắn thật sự muốn hảo hảo mà sống ở Bách Hoa thành, cho nên ta mới không nói, An Nhiên, ngươi tin ta, ta thật sự không biết Tề sư phụ hắn sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, đem cây giống ra khỏi Bách Hoa thành như vậy."

"Được rồi, chuyện này cũng không lớn lắm, các ngươi gấp gáp làm cái gì a?"

An Nhiên vẫy vẫy tay một cái tức khắc mọi người an tĩnh như gà.

"Loại hoa này khó dưỡng như vậy, nửa dặm mới có một đóa, bọn họ có đem cây giống ra ngoài cũng chưa chắc có thể nuôi sống, từ đầu đến giờ ta có cảm giác, bọn họ giết gà dùng đao mổ trâu a."

Vì sao An Nhiên cảm thấy vậy, bởi vì nàng thấy Tế sư phụ là một con cờ tốt như vậy, lại chôn sâu ở Bách Hoa thành, hoàn toàn có thể dùng làm lưỡi dao, ví dụ như bắt cóc Oa Oa hay oanh tạc nhà An Nhiên, hoặc trộm tinh
hạch của Cầu Gai Béo hoặc Nhục hoa gì đó, vô luận là làm gì đều hữu dụng hơn nhiều so với trộm đi một cái cây.

Mà ý tứ của Triệu Như cũng không sai biệt với An Nhiên lắm, nàng tức giận là có phản đồ xuất hiện trong Bách Hoa thành, nàng cũng không cho rằng những căn cứ bên ngoài có thể nuôi trồng đào tạo ra được Phấn hoa.

Cái này làm cho mọi người không nhịn được đem ánh mắt dời tới bức tường nhà An Nhiên, bởi vì Phấn hoa có quá nhiều quá nhiều ở nhà An Nhiên, làm cho mọi người đều không cảm thấy chúng quá thưa thớt, trên thực tế, tựa hồ mỗi người đều một sự thật rằng Phấn hoa này rất khó để tìm thấy, con người nói muốn nuôi trồng nó, chỉ muốn là có thể trồng được hay sao?

An Nhiên cũng nhìn những đóa Phấn hoa bò đầy trên tường vây nhà mình, rồi nhìn lại bông hoa bị Triệu Như cùng đám chuyên gia xẻo đi hoa tâm đang cắm trong bình nước ở trên bàn vuông dưới mái hiên nhà nàng kia.

-------------------------

939. Căn cứ bí mật

Đóa hoa này thật sự rất khó hồi phục, An Nhiên dùng hết các biện pháp cũng vô pháp khởi tử hồi sinh cho đóa hoa đã bị xẻo mất hoa tâm kia, vô luận nàng đưa vào nó bao nhiêu năng lượng đóa Phấn hoa này vẫn khô héo như cũ, nó dần dần đi tới cuối con đường.

Xem ra, Phấn hoa chỉ thích thân cận An Nhiên, không phải vì dị năng của nàng có trợ giúp gì đối với sự sinh trưởng của chúng, mà toàn bộ hoa hoa thảo thảo trong thiên hạ này đều thích thân cận An Nhiên, nàng giống như một viên kẹo lớn, được chúng hoa nhi thích ăn kẹo chạy theo.

Nàng cười lạnh, nói với Triệu Như:

"Ta có một cái ý tưởng, không phải họ đều thích cây giống của Phấn hoa hay sao? Hiện tại cây giống đã bị trộm khỏi Bách Hoa thành, chúng ta không thể ngăn cản họ nuôi trồng Phấn hoa, bọn họ chắc chắn sẽ còn phái người tới cướp đoạt cây giống, hừ, để bọn họ lén lút nhổ mất còn không bằng kiếm của bọn họ chút tiền."

"Ngươi muốn làm gì?"

Triệu Như quay đầu lại nhíu mày nhìn An Nhiên, nàng nghe ý của An Nhiên là tính bất chấp tất cả sao? Dù sao những căn cứ bên ngoài hung tàn như vậy, không bằng đem cây giống bán cho bọn họ? An Nhiên có ý như vậy sao?

An Nhiên lại không nói nữa, nhướng mày, trong mắt có chút thâm ý, ý bảo Triệu Như trong hoàn cảnh này, có quá nhiều người, có kế hoạch gì nên nói lén lút thôi!

Vì thế Triệu Như cũng không nói nữa, xua đuổi mọi người đi, rồi cũng ra khỏi sân nhà An Nhiên.

Mà Oa Oa thì sao, tới buổi tối, vẫn không về nhà, An Nhiên tìm kiếm trong đầu, nhóc con kia phỏng chừng sợ về nhà bị ma ma mắng, trùng hợp hôm nay ba ba Chiến Luyện của nàng sẽ phải canh gác ở bên ngoài, không trở về nhà, cho nên Oa Oa quyết định ở trong khu rừng biến dị, đến căn cứ bí mật của nàng qua một đêm, chờ bớt nổi bật lại trở về.

Thực hảo a, thực hảo a, An Nhiên cười lạnh, đếm trên đầu ngón tay, xem đứa bé này năm nay bao nhiêu tuổi, mới hơn hai tuổi một chút, ân, đứa nhỏ lớn lên trong mạt thế có thể phát dục nhanh hơn những đứa trẻ trước mạt thế, một đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi thế nhưng có thể giở trò bỏ nhà đi với ba mẹ rồi a!

An Nhiên nhẫn tâm, quyết định để mặc Oa Oa!!! Ngọc không mài không sáng, đứa nhỏ này không chịu một chút tàn nhẫn sẽ lật trời đi.

Tiếu thí hài này, từ lúc nào đã có một căn cứ bí mật ở rừng rậm biến dị chứ, nàng để Mộ Phong dựng một tòa nhà bằng gỗ nhỏ cho nàng, lại không biết từ lúc nào đã kéo một ít đồ dùng như chăn đệm linh tinh gì đó tiến vào căn cứ bí mật của nàng, vì có ngày rời nhà trốn đi có cái nơi đi sao?

Nhìn Mộ Phong hiện ra, ôm Oa Oa vào trong nhà gỗ ngủ, An Nhiên thở sâu, nàng không gọi Oa Oa về nhà xem đứa nhỏ kia có thể chờ tới khi nào?

Sâu trong rừng rậm biến dị, Oa Oa nằm trong lòng ngực của Mộ Phong, nội tâm bắt đầu có chút hối hận, tay nhỏ chọc chọc vào ngực Mộ Phong, thấp giọng như muỗi kêu hỏi:

"Mộ Phong, nếu không chúng ta trở về đi? Ngươi nói ma ma ta còn giận ta không? Ta trở về xin lỗi ma ma sẽ tha thứ cho ta đi."

Mộ Phong chỉ là con rối đã mất đi ý thức, biểu tình đờ đẫn ôm lấy đứa nhỏ không hề có phản ứng.

Vì thế Oa Oa chỉ có thể tự nghĩ, nàng bẻ ngô của nhà người ta, thật sự nghiêm trọng như vậy sao??? Nghĩ nghĩ nghĩ, Oa Oa ngủ rồi, lúc này ánh mắt của Mộ Phong đang ôm nàng động đậy một chút, hai tròng mắt đen như mực hiện ra một chút cảm xúc.

Thời điểm Oa Oa ngủ, hắn mới có thể xuất hiện một lát, cho nên Mộ Phong không phải con rối cái gì cũng không biết, hắn biết lúc này hắn ôm Oa Oa, cũng biết ban ngày Oa Oa khiến cho hắn làm cái gì.

-------------------------------

940. Dựa vào cái gì để bảo toàn mạng sống

Có thể làm gì sao? Bẻ ngô nhà người ta, nhặt đá cho nàng ném người, thay nàng nhóm lửa nướng khoai, buổi tối ôm nàng sưởi ấm.... việc ấu trĩ thế nào Mộ Phong hắn đều làm rồi!

Lúc này, ý thức của Mộ Phong xuất hiện, bắt đầu tự hỏi việc thoát ly sự khống chế của Oa Oa, nhưng hắn cũng chỉ tự hỏi mà thôi, Oa Oa trong ngực hắn vừa động một chút, hắn liền điều chỉnh lại tư thế ôm ấp, làm Oa Oa ngủ càng thoải mái hơn, Oa Oa nhích tới nhích lui như vậy, Mộ Phong rất nhanh mất đi ý thức, khôi phục lại thành con rối của nàng một lần nữa.

Cây giống của Phấn Hoa bị trộm ra khỏi Bách hoa thành mang đến ồn ào, rất nhanh vượt ra khỏi Bách Hoa thành việc này lấy tốc độ cực nhanh lan truyền ra bên ngoài, một nụ Phấn hoa bán 100 vạn tinh hạch, cây giống này cũng không biết sẽ đưa tới bao nhiêu huyết tinh đây.

Mà cụ thể là căn cứ nào cướp đi cây giống, chắc chắn là cơ mật, căn cứ có cây giống cũng sẽ không lớn tiếng khoe ra, chỉ chăm chăm nghiên cứu, mà liên minh các căn cứ ở mặt ngoài đã giải tán, mỗi căn cứ đều điều từng xe từng xe chở tinh hạch đến Bách Hoa thành, mua sắm nụ hoa của Phấn hoa.

Rất nhanh, Phấn hoa ở đầu tường nhà An Nhiên đã bị cắt thưa thớt, nhưng những căn cứ bên ngoài vẫn xếp hàng chờ mua sắm như cũ, phỏng chừng căn cứ cướp được cây giống kia còn chưa nghiên cứu ra cách nuôi trồng Phấn hoa, vì vậy rầm rộ sẽ luôn liên tục.

Rốt cuộc vòng đời của một đóa Phấn hoa chỉ có thời gian 1 tháng, từ khi nở hoa đến điêu tàn, căn cứ nào có được Phấn hoa chỉ có 1 tháng bảo đảm an toàn, hơn nữa có khá nhiều căn cứ có diện tích rất lớn, một đóa Phấn hoa căn bản không bao trùm được hết cả căn cứ, cần phải mua nhiều hơn một chút, để ở nhiều góc mới bảo đảm.

Người Bách Hoa thành lại vui rạo rực, mỗi ngày trừ thời gian lao động đều mở to mắt tìm kiếm Phấn hoa sinh trưởng ở các ngóc ngách, nếu tìm được, liền báo lại với An Nhiên đề nàng tới đây cắt hoa.

Phấn hoa không giống với những loài hoa biến dị khác, những đóa hoa khác có thể nở rất lâu, cánh hoa của chúng cũng có thể công kích lại con người, nhưng Phấn hoa thì không, nhu nhu nhược nhược giống như những bông hoa trước khi mạt thế đến, không có tính công kích, nếu không cắt xuống thì chúng cũng sẽ chỉ nở 1 tháng rồi héo tàn.

Đây là quy luật mọi người tổng kết ra được sau khi Oa Oa bẻ nát nhiều Phần hoa.

Mà sở dĩ phát hiện Phấn hoa ở các ngóc ngách cần An Nhiên tới cắt vì bộ rễ của thực vật và những bông Phấn hoa đan xen cực kỳ phức tạp, không cẩn thận khẽ động vào cây khác không nói tới việc sẽ bị thực vật biến dị công kích mà sẽ phá hỏng bộ rễ của Phấn hoa, làm cho nó không thể sinh trưởng ra đóa Phấn hoa thứ 2.

Phải biết rằng Phấn Hoa trân quý như vậy, bông hoa có thể bị cắt xuống nhưng rễ cây nếu bị phá hỏng thì sẽ mất đi rất nhiều bông hoa, vì để Phấn Hoa liên tục sinh trưởng, chỉ có thể dựa vào An Nhiên ra ngựa tới cắt hoa là tốt nhất, rốt cuộc bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền đất có rắc rối phức tạp đan xen lẫn nhau như thế nào thì chỉ có An Nhiên mới có thể nhìn ra được manh mối tháo gỡ.

Tuy rằng toàn dân tìm hoa những những đóa Phấn hoa kia càng lúc càng khó tìm, Phấn hoa rất thưa thớt, những bông hoa bám ở đầu tường nhà An Nhiên cũng không thể vì bán đổi tinh thạch mà đều cắt hết, bằng không người Bách Hoa thành dựa vào cái gì để bảo toàn mạng sống a?

An Nhiên bắt đầu hạn chế những căn cứ bên ngoài tới cầu mua Phấn hoa, lúc này, nàng thập phần hy vọng căn cứ nào đó ở bên ngoài có thể nghiên cứu ra được gì đó từ Phấn hoa, để Phấn hoa có thể nuôi trồng đào tạo ra sinh trưởng tươi tốt.

Bằng không áp lực của nàng quá lớn a.

---------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện