Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 960


trước sau

951.Không thấy phiền não!

Nói xong Triệu Như đi mất, Bách Hoa thành quyết định đi diệt tang thi, đội ngũ chữa bệnh nhất định phải đi theo, đây là điều mà bọn Triệu Như quy định, nhưng lần này chỉ đi giết tang thi, không phải đi đánh người, cho nên Triệu Như không cần đi theo, gần đây nàng trầm mê nghiên cứu virus tận thế, chuyện này quan trọng hơn so với việc ra tiền tuyến.

Mọi người suy nghĩ tang thi trong căn cứ Hoa Hải đã tiến hóa sẽ có thể xuất hiện tang thi hệ thổ, vì vậy rất nhiều dị năng giả hệ thổ của Bách Hoa thành tự nguyện xung phong tham gia, trừ bỏ Bàn Tử nhát gan sợ phiền phức ra thì hầu như toàn bộ dị năng giả hệ thổ đều đi ra ngoài.

Bên trong thành lại trở nên trống vắng, không có người lớn quản lý tụi nhỏ, tụi nhỏ tự do chạy nhảy bên trong Bách Hoa thành trống trải, tựa hồ chúng còn rất cao hứng được trải qua những ngày tháng vô cầu vô thúc như vậy.

Trong lúc Bách Hoa thành cùng với rất nhiều căn cứ bắt đầu xuống tay rửa sạch tang thi trong căn cứ Hoa Hải thì ở căn cứ Võ Xuyên do Võ Kỳ làm thủ lĩnh liên hợp với mấy căn cứ khác cũng đã chuẩn bị đi tới căn cứ Hoa Hải để diệt tang thi.

Hiện tại Bách Hoa thành là mục tiêu theo dõi của toàn bộ các căn cứ lớn nhỏ, chỉ cần Bách Hoa thành có bất luận chút gió thổi cỏ lay gì, đều bị ngoại giới bắt giữ, Bách Hoa thành muốn thi thể của tang thi hệ thổ, ngoại giới mặc kệ Bách Hoa thành muốn nó làm gì, cũng bắt đầu điên cuồng trữ hàng.

Bách Hoa thành muốn đi giết tang thi ở căn cứ Hoa Hải, vậy mọi người giống như đi đào bảo vật, từng đám từng đám người đi tới căn cứ Hoa Hải.

Bọn họ giống như lũ ruồi bọ đáng ghét, vây quanh quả trứng Bách Hoa thành, ong ong ong bay xung quanh bám riết không góc chết, ý đồ tìm kiếm một cái khe hở ở quả trứng kia chui vào cắn nuốt dịch trứng tươi ngon bên trong.

Trong không khí khẩn trương như vậy, Bách Hoa thành tứ cố vô thân, chính thức đẩy ra quảng cáo về tác dụng của tinh hoa Phấn hoa,

[Ai dùng tinh hoa của Phấn Hoa, biến, biến, biến, virus sẽ biến vô tung, không thấy phiền não nữa!]

Có thể thấy được, một bình nhỏ tinh hoa Phấn Hoa bán giá cao trên trời như thế nào, nhưng dù có ra giá thấp cũng không có người mua, bởi vì cá nhân một người không có biện pháp dùng lực lượng của mình mua loại tinh hoa này, tuy rằng hiệu quả trị liệu rất tốt nhưng tác dụng phụ không biết lớn như thế nào.

Từ khi tinh hoa của Phấn hoa còn chưa ra đời, ngoại giới đã điên cuồng truyền bá tác dụng phụ của Phấn hoa, nó có thể phá hỏng kháng thể bên trong cơ thể con người, nếu ăn tinh hoa của Phấn hoa thì không phải lập tức chết thẳng cẳng hay sao?

Hơn nữa giá cả của nó cao hơn Phấn hoa rất nhiều, so với cây giống còn cao hơn gấp mấy lần, cá nhân không mua nổi, trừ phi là loại người đặc biệt có năng lực, nhất định phải đi từ phương Bắc tới phương Nam, không sợ sinh tử, điên cuồng vì tìm kiếm thân nhân, giống như Tiếu Tử Mặc mới có thể không tiếc hết thảy đại giới để mua loại tinh hoa Phấn hoa này.

Bởi vì không có người hỏi thăm, dần dà, Bách Hoa thành không có hứng thú tạo ra chúng với số lượng lớn, có thị trường mới có động lực để làm, không có thị trường còn tạo ra cái rắm a.....

Vì thế tinh hoa của Phấn Hoa chưa kịp phổ cập tới mọi người đã bị chém eo hạ xuống, thậm chí còn không tạo nổi cái bọt nước trong mạt thế này.

Căn cứ Võ Xuyên, Võ Kỳ lợi dụng hệ thống thông tin vệ tinh triển khai một hội nghị bí mật với các thủ lĩnh những căn cứ khác.

"Liên minh các căn cứ đã tan rã, Bách Hoa thành lại dẫn đầu, căn cứ Kim Môn thì trầm mê vứt bỏ thất tình lục dục, những căn cứ của chúng ta đây đến tột cùng làm như thế nào mới sinh tồn được ở mạt thế đây? Đây là lúc các ngươi ồn ào tới tới lui lui, đổ lỗi cho nhau hay sao?"

Trong phòng hội nghị hắc ám, vẻ mặt Võ Ký tức giận đến đỏ bừng, trừng mắt nhìn vào mấy cái màn hình treo trên tường, tay thì vỗ xuống mặt bàn trống rỗng, những người này luôn bất đồng ý kiến với nhau, vì lợi ích của từng người có thể ồn áo cãi nhau bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, ngay tại thời khắc này, mỗi người cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của chính mình mà thôi.

--------------------------------

952. Mục đích chân thực

Nhìn từng người bên trong màn hình bắt đầu an tĩnh xuống, Võ Ký thở dài.

"Chư vị, ta mà không ôm đoàn sưởi ấm thì sớm hay muộn sẽ bị Bách Hoa thành hoặc căn cứ Kim thâu tóm, ta nghĩ hiện tại các ngươi có phải nên ngẫm lại, bị Bách Hoa thành hay căn cứ Kim Môn thâu tóm bên nào tốt hơn đây?"

Lời vừa nói ra, tuy rằng chứa đầy ý vị châm chọc nhưng cũng làm những vị thủ lĩnh có nội tâm không an phận hoàn toàn trầm mặc xuống.

Trong căn phòng hắc ám, âm thanh dần yếu đi lại, lâu sau có vị thủ lĩnh trên màn hình thấp giọng hỏi:

"Hiện tại chúng ta không biết nên làm như thế nào, cây giống của Phấn hoa, nhiều ngày trước chúng ta lại có được một gốc nhưng sau khi lấy về nuôi trồng được vài ngày cây giống kia lại chết."

"Loại hoa này không thể dựa vào những phương thức trồng trọt lúc trước mạt thế để nuôi trồng, ta thu được tin tức là dùng máu để bồi dưỡng chúng hơn nữa phải dùng máu người."

"Khó trách An Nhiên muốn bắt người để làm kho máu, nguyên lai dùng máu người để nuôi dưỡng Phấn hoa a."

Lại có vị thủ lĩnh nào đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, vì thế bọn họ bắt đầu trao đổi tin tức thu được với nhau, tin tức của họ thu được đều có sự khác nhau rất lớn, có người nói thật cũng có người chưa nói thật, tin tình báo hư hư thật thật đưa ra sau lưng họ cất giấu thứ tư tâm xấu xí bất kham.

Nhưng tổng kết ra một tin tức tương đối đáng tin cậy, chính là cây giống của Phấn hoa có người đang lén bán ra, chỉ cần chạy tới một quán bán hàng rong ở bên ngoài cửa Bắc Bách Hoa thành hỏi ông chủ quán một câu.

"Vạn Lý Trường Thành dài vạn dặm."

Người nào đáp.

"Thiên Vương địa hổ."

Chủ quán kia nếu có cây giống trong tay thì sẽ bán, căn bản không cần vận dụng gian tế linh tinh gì đó.

Gian tế, là một tồn tại khá trân quý ở Bách Hoa thành, bởi vì muốn đem một người ở Bách Hoa thành bồi dưỡng thành gian tế, quả thực rất khó khăn, muốn dùng tinh hạch hoặc vật tư bình thường thu mua họ, căn bản không dùng được.

Cho nên một khi có được gian tế trong Bách Hoa thành vẫn nên hảo hảo mà bảo hộ, không thể dễ dàng bại lộ, chuyện dùng tinh hạch hay vật tư có thể hoàn thành này thì nên dùng vật ngoài thân đi.

Mà mọi người lại tổng kết ra một tin tức nữa, cây giống khi mua về căn cứ phải dùng máu người để nuôi trồng, dùng nước dùng đất bình thường căn bản không nuôi trồng được.

"Nếu đã như vậy, tốt rồi, việc cây giống đã không thành vấn đề, từng căn cứ các ngươi tạo ra một đội thí nghiệm, chuyên môn nuôi trồng Phấn hoa đi."

Võ Ký quyết định dứt khoát, quang mang tính kế lóe lên trong mắt, không chỉ hắn mà trong mắt những người khác đều có quang mang tính kế.

Nói trắng ra là hiện tại Võ Ký chỉ duy trì quan hệ hòa hảo ở mặt ngoài, tình huống Bách Hoa thành như thế nào, hắn có một ít phương pháp riêng của mình để hỏi thăm, chuyện An Nhiên dùng thi thể của tang thi hệ thổ nuôi trồng Phấn hoa, Võ Ký hắn đã thông qua một ít thủ đoạn để có được thông tin này.

Nhưng người có phương pháp để tìm hiểu được thông tin kia ai lại đem tin tức này nói ra đâu.

Có ngu đâu, đây là một xã hội tràn ngập cạnh tranh, ai có thể nuôi trồng ra Phấn hoa đầu tiên người đó là người thứ nhất thoát ly khỏi sự khống chế của Bách Hoa thành, ai cũng muốn nắm lấy cái đầu tiên này.

Chính xác như lời An Nhiên nói, tác dụng của tang thi hệ thổ sớm hay muộn gì mọi người đều sẽ biết, hiện tại mỗi căn cứ đều đang hướng về căn cứ Hoa Hải để tiêu diệt tang thi, cũng chính là đi tìm thi thể của tang thi hệ thổ, ở mặt ngoài bọn họ có thể ngụy trang nói rằng Bách Hoa thành làm gì thì bọn họ làm đó, nhưng trên thực tế mỗi căn cứ đều không nói rõ mục đích chân thực của mình là gì!

-----------------------------

953. Người nhiều lực lượng lớn

Nhưng lời đồn hại chết người, thật sự có căn cứ tin vào điều đó, họ kéo một số người còn sống ra vùi cây giống Phấn hoa vào mạch máu của họ, rồi quan sát phản ứng của Phấn Hoa sau khi hút máu người.

Mà các căn cứ còn lại nắm được thông tin thì đang cạnh tranh kịch liệt với Bách Hoa thành về việc tiêu diệt tang thi ở căn cứ Hoa Hải, tuy rằng không tốt, nhưng cũng là nơi để thu hoạch tang thi hệ thổ cho mọi người, vì thế căn cứ Võ Xuyên liên hợp với vài căn cứ lớn, phái người tới căn cứ Hoa Hải, làm kinh động tới một ít căn cứ nhỏ và những đoàn đội nhỏ khác gần đó.

Có những người không rõ nội tình, chỉ nghe loáng thoáng rồi góp gió thành bão, dù sao mọi người đều đang đi đoạt thi thể của tang thi hệ thổ tuy bọn họ không hiểu nhưng vẫn vén tay áo đi cướp đoạt.

Càng hơn nữa, một vài dị năng giả có năng lực cao cấp, biết những căn cứ kia đang tranh cướp thi thể của tang thi hệ thổ, họ bắt đầu làm buôn bán, ánh mắt họ không chỉ nhìn vào căn cứ Hoa Hải mà họ phóng mắt nhìn một số thành phố ở phía Nam không còn nhân loại.

Nơi đó có lượng tang thi khổng lồ, bọn chút đều đã tiến hóa bởi vì ở đó số lượng động vật biến dị rất nhiều, đồ ăn phi thường sung túc, cho nên đám tang thi này vẫn không đi về phía Bắc.

Vì thế giá của thi thể tang thi hệ thổ bị đẩy lên, một con 1 ngàn vạn tinh hạch, tuy giá cao như vậy nhưng vẫn có căn cứ thu mua, thị trường cung không đủ cầu.

Lúc này, Bách Hoa thành không tìm được một con tang thi hệ thổ nào ở căn cứ Hoa Hải, nơi này giờ đã bị những căn cứ lớn nhỏ chen chúc nhau chiếm lĩnh, ở nơi này, có thể chứng minh cho câu nói "Người nhiều lực lượng lớn.", có thể nghĩ một tòa thành đều là tang thi không tới vài ngày tất cả đều đã bị tiêu diệt, không phải người nhiều lực lượng lớn hay sao?

Mà khi toàn bộ các căn cứ ở phương Bắc đang vì tang thi hệ thổ muốn sống muốn chết, thì lãnh đạo Tiểu Chu thành tới báo, Trần Triều Cung đã bị đưa về.

Tin tức này làm người của Bách Hoa thành cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, Trần Triều Cung bị đưa về? Hiện tại liên minh các căn cứ đã bị giải thể, hắn trở về như thế nào?

Xuất phát từ tò mò, cũng xuất phát từ cẩn thận, An Nhiên mang theo Bàn Tử, Oa Oa còn có Tiểu Bạc Hà cùng với hai gã bảo tiêu có thân thủ mạnh mẽ đi ra Bách Hoa thành, lặng lẽ tới Tiểu Chu thành, dưới sự quản lý của căn cứ Thời Đại tới bệnh viện mà Trần Triều Cung đang được dàn xếp.

"Tình huống của hắn không tốt lắm, đối phương đã tới trình độ vạn bất đắc dĩ mới đem hắn đưa về."

Người quản lý biết thân phận của Trần Triều Cung, hắn là tác động để gìn giữ mối quan hệ hòa bình giữa căn cứ Kim Môn và Bách Hoa thành, cho nên họ phát hiện khi hắn chỉ còn thoi thóp thở, cơ thể đã tiến vào trạng thái nửa thi hóa, liền lập tức đem hắn đưa vào phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện.

Những người muốn biến thành tang thi, kỳ thật cũng không cần đặc biệt trị liệu, chỉ đưa vào phòng bệnh, trói vào, làm cho bọn họ ngửi mùi hoa, virus tận thế trong cơ thể chậm rãi sẽ bị áp chế xuống.

Mà Trần Triều đã ở trạng thái nửa thi hóa, virus tận thế có thể chậm rãi thoái hóa, có khả năng cứ để vậy một hai ngày, cũng sẽ không biến đổi thành tang thi nhưng thân thể sẽ giống như bị đào rỗng, dần dần hấp hối sau đó cứ như vậy đột nhiên tắt thở.

An Nhiên nhíu mày, mang theo đoàn người đi đến ngoài cửa phòng bệnh của Trần Triều Cung, cửa phòng bệnh của bệnh viện này được gia cố qua, trên cửa có gắn một ô cửa kính trong suốt, có thể nhìn tình huống bên trong phòng bệnh.

-----------------

954. Hắn muốn biểu đạt cái gì

Trên hành lang, chỉ có vài người đi lại, toàn bộ bọn họ đều mặc đồ bệnh nhân, mà bên trong bệnh viện này, đại đa số người bệnh đều là những người chạy nạn tới Tiểu Chu thành, khi chạy tới Tiểu Chu thành họ đã sắp bị biến thành tang thi.

Cho nên thân thể họ đều rất suy yếu, người có thể đi lại trên hành lang, họ đều đã khôi phục không sai biệt lắm, chuẩn bị xuất viện.

"Căn cứ Thời Đại sẽ ưu tiên từ những người này, chọn lựa người có dị năng đặc thù để chiến đấu đưa họ tới căn cứ Thời Đại."

Người quản lý của căn cứ Thời Đại thấy An Nhiên vẫn luôn nhìn những bệnh nhân đi lại trên hành lang vì thế hắn tiến lên giải thích với nàng.

Khi An Nhiên quyết định để căn cứ Thời Đại quản lý Tiểu Chu thành, vô hình trung Tiểu Chu thành đã trở thành thành thị phụ thuộc vào căn cứ Thời Đại, tất cả tài nguyên đều phải ưu tiên phục vụ cho căn cứ Thời Đại.

An Nhiên gật gật đầu không nói gì thêm, nàng quay đầu nhìn Trần Triều Cung ở bên trong phòng bệnh, xuyên qua ô cửa trong suốt nàng nhìn Trần Triều Cung trên giường bệnh bị trói bằng dây da từ cổ xuống mắt cá chân.

"Lúc phát hiện ra Trần Triều Cung tiên sinh thì hắn đã có dấu hiệu công kích người khác, vì sợ hắn công kích mọi người cho nên chúng ta trói hắn lại, đại khái qua vài ngày xác định hắn không công kích người khác nữa chúng ta sẽ cởi trói cho hắn."

Âm thanh giải thích của quản lý truyền vào tai An Nhiên, nàng nhìn Trần Triều Cung bên trong phòng bệnh, cánh tay lộ ra ngoài đều là những lỗ kim đâm xuyên da thịt, so với lúc trước khi rời Bách Hoa thành hắn gầy đi rất nhiều, hiện tại cảm giác như còn da bọc xương.

"Ai đưa hắn tới Tiểu Chu thành?"

Bàn Tử ở sau lưng thấp giọng dò hỏi người quản lý, vị quản lý kia lắc đầu thấp giọng trả lời:

"Nghe người chứng kiến nói, đối phương trang bị rất hoàn mỹ, sau khi ném hắn ở Tiểu Chu thành, cũng không rời đi, mà ẩn vào bên trong thành, không biết đã ra khỏi thành hay chưa nữa."

Mà khi người quản lý và Bàn Tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau, Trần Triều Cung ở trong phòng bệnh, phảng phất biết có người ở ngoài cửa nhìn hắn, hắn bị trói trên giường, gian nan quay đầu lại, khóe miệng không khống chế được mà chảy ra một chuỗi dịch nhầy màu vàng nhưng cũng có chút trong trẻo.

Hắn khá cố sức để nhìn người đứng bên ngoài cửa thấy là An Nhiên, hắn hơi há mồm trong miệng phát ta một cỗ thanh âm khó để phân biệt.

"Hắn muốn biểu đạt cái gì?"

An Nhiên ở ngoài cửa, cau mày, duỗi tay muốn vặn tay nắm cửa đi vào nghe Trần Triều Cung nói nhưng người quản lý kia ngăn động tác của An Nhiên lại.

"Đừng, An Nhiên, cái phòng này là phòng chăm sóc đặc biệt, cần phải quan sát chặt chẽ vì bảo đảm an toàn ngài đừng đi vào."

"Nhưng hắn muốn nói gì đó."

"Dùng cái này, dùng cái này."

Nói xong, người quản lý kia duỗi tay ấn vào một cái bộ đàm ở cạnh cửa để sát miệng vào bộ đàm, hỏi:

"Trần tiên sinh, ngày muốn nói cái gì? An Nhiên tới thăm ngài, người muốn nói gì với nàng?"

Trong bộ đàm phát ra một tiếng thở dốc thô nặng, nghe giống như người bên trong phát ra những tiếng rống gào của dã thú, thanh âm bên trong bọc mấy chữ, làm An Nhiên nghe không rõ ràng.

Nàng không khỏi đến gần một chút, cẩn thận nghe, nghe nửa ngày chỉ mơ hồ hiểu được mấy chữ.

-----------------------------

955. Tình huống không tốt lắm

Vị quản lý và Bàn Tử đứng một bên cũng lắng tai nghe, rồi lặp lại từng từ họ nghe được, người quản lý của căn cứ Thời Đại còn không rõ nội tình bên trong chỉ hỏi:

"Hồng nhạt, màu đen.... có độc? Có ý gì?"

"Ý của hắn là, hoa màu đen có độc."

An Nhiên đứng thẳng người dậy, nhíu nhẹ đỉnh mày lại, dặn dò người quản lý kia:

"Nhìn bộ dạng này, Trần Triều Cung biết không ít, ngươi phái thêm vài người chú ý chiếu cố hắn thêm một chút, để Triệu Như cho hắn ăn chút tinh hoa Phấn hoa, tận lực để hắn tốt lên, ta còn có việc muốn hỏi hắn."

Sau đó An Nhiên bế Oa Oa lên chuẩn bị về Bách Hoa thành, nàng đi trước Bàn Tử ở phía sau đuổi theo, kỳ quái hỏi:

"An Nhiên, An Nhiên, hoa màu đen ở đâu ra?"

An Nhiên vội vàng đi nhanh về phía trước, chờ đến khi tới chiếc xe mà mọi người lái tới đây, nàng thấy người quản lý kia không theo kịp, mới nói với Bàn Tử vừa ngồi vào ghế phụ:

"Lúc trước khi đi tìm Phấn hoa, ta còn phát hiện một loại hoa màu đen, sau đó giao cho Triệu Như nghiên cứu, chưa có kết quả nghiên cứu, nhưng có thể khẳng định loại hoa màu đen này có độc.

"A? Có chuyện như vậy sao? Ta cũng không biết."

Nghe vậy, Bàn Tử rất kinh ngạc, toàn bộ sự tình lớn nhỏ gì phát sinh trong Bách Hoa thành cái nào hắn không biết a, hiện tại, Bách Hoa thành xuất hiện một loại hoa màu đen có độc, hoa màu này hắn chưa từng thấy qua a.

"Loại hoa này không có ở Bách Hoa thành, hoặc là có nhưng chưa kịp nở đã héo tàn."

An Nhiên vừa lái xe đi vào khu rừng biến dị, vừa giải thích với Bàn Tử:

"Nhìn dáng vẻ kia, trong khoảng thời gian này, Trần Triều Cung hắn là bị đưa đến một nơi khó lường, ngươi nhìn những lỗ kim trên cánh tay hắn không? Hắn còn gầy như vậy, chắc hẳn đã trải qua một đoạn thời gian bị người tra tấn, có khả năng hắn biết chút gì đó, vì vậy đừng để hắn chết."

"Ma ma, gia gia nổ bỏng ngô sắp chết hay sao?"

Ghế sau, Oa Oa ngồi trong nôi an toàn, đá đá chân nhỏ, trên mặt đều là lo lắng hỏi:

"Không con ạ, nhưng tình huống không tốt lắm, đừng lo lắng."

An Nhiên lái xe, liếc nhìn Oa Oa qua kính chiếu hậu một cái, Tiểu Bạc Hà ngồi cạnh Oa Oa, mà 2 gã bảo tiêu nàng đi theo nàng từ Bách Hoa thành thì bị lưu lại ở bệnh viện phụ trách việc bảo hộ Trần Triều Cung, cùng với tùy thời tùy lúc thông báo tình huống của hắn cho An Nhiên.

Người ở Bách Hoa thành đều biết phân lượng của Trần Triều Cung trong cảm nhận của bọn nhỏ, kỳ thật lúc An Nhiên đặt điều kiện cho liên minh các căn cứ là tìm Trần Triều Cung trở về, căn bản không phải muốn hắn tiếp tục làm con tin để hòa hoãn quan hệ với căn cứ Kim Môn, mà chỉ muốn tìm gia gia nổ bỏng mang về cho bọn nhỏ mà thôi.

Dụng ý của nàng chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại bị thế nhân hiểu lầm, thành phi thường phức tạp.

"Phanh..." một tiếng, có thứ gì đó như rơi xuống nện trực tiếp lên mũi xe nàng, nàng đang trấn an Oa Oa cho nên không chú ý nhiều chỉ mơ hồ nhìn thấy như là một người, lăn từ mũi xe xuống, sau đó An Nhiên dẫm mạnh chân phanh.

Bàn Tử ngồi ghế phụ không đeo dây an toàn, theo quán tính người nhao lên phía trước đầu va vào kính chắn gió, còn may bụng hắn nhiều thịt, chắn cho hắn, nếu không cả người có thể bay thẳng ra ngoài rồi.

Đợi đến khi hắn kéo khuôn mặt bị ép sát từ kính chắn gió xuống thì hùng hùng hổ hổ cả giận mở cửa xe đi ra ngoài xem tình huống:

"Làm gì a? Đi đường không có mắt à? Muốn chết thì nói một câu a."

-------------------------

956. Ngươi chết không được tử tế.

Người lăn xuống mũi xe phía trước kia đột nhiên nhảy lên, nổ một phát súng về phía Bàn Tử.

"Phanh" Tiếng súng vang lên làm cho lớp băng trên đỉnh đầu rơi xuống một ít.

Nguyên bản An Nhiên cũng tính toán xuống xe, nhìn thấy đối phương cầm súng bắn Bàn Tử một phát rồi hắn chĩa súng nhằm ngay An Nhiên thì nàng cả kinh hô lên:

"Nằm sấp xuống!"

Nàng gập nửa người trên xuống mặt ghế, khi viên đạn của đối phương bay tới, nó va chạm với cửa sổ xe rồi bị nẩy ra.

Chiếc xe này là chiếc xe chống đạn mà Chiến Luyện đã tân trang, chuyên dùng cho An Nhiên thay cho đi bộ, lần này nàng tới Tiểu Chu thành đã lái chiếc xe này đi ra.

Cũng may là nàng lái chiếc xe này, vài giây sau người đàn ông kia thấy viên đạn bị nẩy ra lại bắn vài phát súng về phía An Nhiên, nhìn dáng vẻ này, đây là muốn giết nàng.

An Nhiên ngồi trong xe, thân xe đã bò đầy thực vật, nàng lẳng lặng nhìn người đàn ông đang bắn súng về phía nàng, người này không có viện quân, dường như chỉ có một mình chiến đấu hăng hái, nếu có viện quân thì lúc này cũng nên đi ra rồi.

Bàn Tử bị bắn một phát đang che lại chỗ vai đổ máu, hắn bò dậy, dùng thân mình nhào về phía người kia, người đàn ông bị đẩy ngã trên mặt đất, hắn xoay người lại, giơ lên khẩu súng trong tay muốn giải quyết Bàn Tử sạch sẽ.

Vào đúng lúc này, thủ vệ của Tiểu Chu thành tới, súng trong tay người kia bị dị năng giả hệ kim của Tiểu Chu thành bẻ cong nòng súng, một đám người vọt tới, có người vung khẩu súng trường trong tay lên cho người kia một cái báng súng vào đầu.

Người đàn ông kia bị đánh choáng váng, hắn ném khẩu súng cong nòng trong tay đi, mang theo cái đầu bắt đầu chảy máu chửi ầm lên:

"An Nhiên, ngươi chết không được tử tế, ngươi chết không được tử tế!!!"

Bên cạnh xe An Nhiên,
một nhóm thủ vệ vây quanh, cây mây trên thân xe dưới sự sai sử của An Nhiên cũng đã dừng sinh trưởng, nàng ngồi trong xe nghe những lời của người đàn ông kia, trên mặt nổi lên một mạt cười lạnh, nàng mở cửa xe ra nói với những thủ vệ của Tiểu Chu thành đứng bên ngoài:

"Đừng giết người này, ta muốn đích thân hỏi hắn, đến tột cùng hắn có thù oán gì với ta?"

"Vâng!"

Thủ vệ gật đầu cúi chào với An Nhiên, sau đó đỡ Bàn Tử bị trúng đạn lên xe, rồi nhìn theo xe An Nhiên vọt vào rừng rậm biến dị.

Xe lao nhanh về phía trước, khuôn mặt Bàn Tử tái nhợt hắn che lại bả vai bị trúng đạn, nói với An Nhiên:

"Nhìn dáng vẻ này, đối phương chỉ là một dị năng giả lực lượng bình thường, không có đồng lõa.

"Ân."

An Nhiên lên tiếng, chân ga không thả lỏng mà càng dẫm mạnh.

Đương nhiên nàng biết đối phương không có đồng lõa, nhưng hành vi của đối phương lại bất đồng với nhóm lưu manh du côn lúc trước nàng gặp được ở Tiểu Chu thành, lần này đối phương nhằm thẳng vào nàng, nói cách khác, hôm nay nàng gặp phải một hồi ám sát không quá thuần thục.

"An Nhiên, ngươi...."

Bàn Tử hắn thật là mệnh khổ a, vai bị trúng đạn đau muốn chết, lại còn phải chú ý đến cảm xúc của An Nhiên, chuyện này thật khó mà nói, đối phương không có đồng lõa, thủ đoạn ám sát cũng không quá thành thục, cũng không giống như người được mấy căn cứ phái tới đây, hắn có thù oán gì với An Nhiên chứ?

Rất nhanh bọn An Nhiên đã về tới Bách Hoa thành Lưu Toa Toa bị triệu hoán tới nhà An Nhiên trị liệu cho Bàn Tử, người ám sát An Nhiên cũng bị áp giải vào Bách Hoa thành, tay hắn bị dây thừng trói ra sau lưng, quỳ gối trong sân nhà An Nhiên.

-----------------------------

957. Thích khách

Lúc này Chiến Luyện còn chưa trở về, cũng chưa thu được tin tức, phỏng chừng khi hắn thu được tin tức thì người đang quỳ ở nơi này đã không sống, cho nên An Nhiên tính tốc chiến tốc thắng, ngồi dưới mái hiên nhà mình, hỏi:

"Nói đi, chúng ta có thù oán gì mà ngươi muốn ám sát ta?"

"Yêu nữ! Tiện nhân, ngươi hại mọi người trong thiên hạ, không giết ngươi không thể giải mối hận trong lòng ta! Hôm nay ta thất bại, ta không có lời nào để nói, nhưng ngươi chờ đó, mạng của ngươi cũng không thể lúc nào cũng tốt như vậy, sau ta sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người xếp hàng muốn mạng của ngươi đó!"

Ngươi kia nói một đống, từng từ từng từ lại chói ta, làm An Nhiên không nhịn được nhíu mày, cầm cái ly trong tay trực tiếp ném vào người người đàn ông kia, cả giận nói:

"Đến a, các ngươi tới giết ta a, để ta xem các ngươi tới bao nhiêu người!"

Tức chết nàng, cái gì mà mọi người trong thiên hạ này? Đơn giản chỉ là hiện tại lời đồn đại tản ra, nói Phấn hoa hủy kháng thể của con người gì gì đó!

Người đàn ông bị ném cái ly kia ngẩng đầu với bộ dạng hào hùng vạn trượng, cười ha ha, phảng phất như có thể làm An Nhiên tức giận là hắn cảm thấy có thành tựu, thái độ không muốn sống này của hắn làm An Nhiên cười lạnh.

"Được a, ta hại mọi người trong thiên hạ đúng không, vậy thì đừng tới cầu Phấn hoa a, cũng đừng nuôi trồng lai tạo nó a, người trong thiên hạ xem ta là yêu nghiệt, ta cũng thấy họ cũng hạ tiện đi, phí nhiều tinh hạch tới mua cây giống của Phấn hoa làm cái gì a?"

"Không phải chúng ta muốn mua!"

Vị thích khách kia quỳ trên mặt đất, kêu lớn.

"Trong dòng chảy tiến hóa của sinh mệnh đều cần sự sàng lọc khôn thì sống mông muội thì chết, An Nhiên, ngươi tạo ra loại Phấn hoa này ra ngươi chính là tội nhân của toàn bộ nhân loại, đáng tiếc chính là, thủ lĩnh của chúng ta bị ngươi mê hoặc không hay biết gì, còn lãng phí biết bao nhiêu tinh hạch cho ngươi, ngươi có thể che mắt thủ lĩnh của chúng ta nhưng chúng ta sẽ không để ngươi dễ dàng thực hiện như vậy."

"Ngươi tới từ căn cứ nào?"

An Nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn người này, khuôn mặt đầy sự tò mò, nàng thật sự muốn biết, căn cứ nào dưỡng ra một nhân vật não tàn như vậy, trong đầu não tàn này, chỉ sợ trong thiên hạ này chỉ có mình hắn là người minh bạch, thủ lĩnh căn cứ cũng không thể nhìn nhận minh bạch giống hắn.

Thích khách mím môi không nói, hiển nhiên không muốn liên lụy căn cứ của mình.

Vì thế An Nhiên lại cười, đi vòng quanh người này một vòng, những phẫn nộ cùng ủy khuất thoáng được bình ổn, nàng nói:

"Ta thấy kỳ quái, ngươi muốn giết ta, ngươi nói ta ngăn trở bước chân của nhân loại, nhưng lại không chịu nói ra mình là người của căn cứ nào, ngươi nói đi, sau này ta không bán Phấn hoa cho căn cứ các ngươi nữa, ta cũng không giết ngươi, ngược lại, ta còn thả ngươi trở về, để ngươi tận mắt nhìn thấy căn cứ của ngươi làm thế nào trở thành địa ngục trần gian, ngươi nói đi, giao dịch này có lời hay không?!"

"Ngươi.... ngươi.... tiện nhân!"

Rốt cuộc người kia cũng dỡ xuống bộ dạng dương dương tự đắc trên mặt, hắn rống giận với An Nhiên, muốn đứng dậy công kích nàng, bỗng nhiên hai viên đá nhỏ bay tới nện vào hai đầu gối của thích khách, làm hắn quỳ mọp xuống.

Là Bàn Tử đang trị liệu ở bên cạnh, trên tay hắn còn mấy hòn đá nhỏ.

Thân mình người kia phủ phục trên mặt đất, hắn nghe được tiếng An Nhiên lạnh giọng phân phó:

"Dẫn hắn đi, cạy miệng hắn hỏi hắn rốt cuộc hắn tới từ đâu, mà hận ta tới tận xương như thế, vậy từ nay về sau đừng tới mua Phấn hoa nữa, đi hưởng thụ con đường khôn thì sống mông muội thì chết của bọn họ đi!"

----------------------------

958. Kiếm tinh hạch của bọn họ

Thanh âm của nàng vừa hạ xuống, thích khách đã bị người kéo xuống, hắn la to, tựa hồ không ý thức được việc làm lúc mình xúc động sẽ gây hậu quả như thế này, thiên hạ này, đều la hét rằng An Nhiên đáng chết, đáng chết, An Nhiên hại ngươi nhiều vô số kể.

Chẳng qua việc hắn làm là điều người khác không dám làm mà thôi, làm sao có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, căn cứ hắn sẽ bị đình chỉ cung ứng Phấn hoa sao?

Cho nên có thể nói An Nhiên nguy hiểm ở chỗ này, ngay từ đầu mọi người đều hưởng thụ phép tắc của tự nhiên khôn thì sống mông muội thì chết, vạch xuất phát của mọi người đều như nhau là do nàng tạo ra một bông Phấn hoa đều chia cho bọn họ, cho nên cũng không đến mức để các căn cứ khác sống tốt mà căn cứ mình rơi vào trạng thái khôn thì sống yếu đuối thì chết đi?

Những vị thủ lĩnh kia ai có thể đảm bảo được căn cứ của mình có thể đánh bại được virus tận thế, tụ tập nâng lên chân thối của An Nhiên, nào có thể nói không cho Phấn hoa thì không cho đâu?

Có lẽ tính tình An Nhiên quá lớn, lời nói ra lại quá tàn nhẫn, không chờ tối đã có một đám thủ lĩnh căn cứ kết đội cho thấy thái độ của mình, rất nhiều căn cứ tỏ rõ thái độ cùng lập trường của mình, họ tuyệt đối tín nhiệm cùng tôn kính An Nhiên.

Tín nhiệm cái lông, tôn kính cái lông gì! Một đám người nội tâm không thuần khiết, mặt ngoài thì giả dối làm An Nhiên thấy diễn xuất này của họ thì mất đi hoàn toàn tâm tư đi câu thông, nàng không có tâm nguy hại thế nhân, nhưng thế nhân luôn trong tối ngoài sáng mắng nhiếc nàng, ai có thể không cảm thấy ủy khuất a?

Thoáng chốc sau, Vân Đào thẩm vấn xong thích khách tới, từ trong miệng thích khách hắn cạy ra được tên một đoàn đội rất nhỏ rất nhỏ gọi là Thiên Đoàn Ác Quỷ? Trụ sở ở cạnh căn cứ Võ Xuyên.

"Nghe tên này thật sự là...."

An Nhiên hừ một cái, nàng mở nắp của nồi hơi phát điện, nhét thêm vài cây củi vào, sau đó thấy Chiến Luyện đứng dậy đi ra bên ngoài, nàng hô lên:

"Ngươi đi đâu?"

"Đi diệt cái Thiên Đoàn Ác Quỷ kia a."

Chiến Luyện là người thuộc phái hành động, hắn chưa bao giờ nghe qua tên của Thiên đoàn gì gì đó, bất quá thích khách kia căm phẫn An Nhiên như vậy, cũng có thể nghĩ được rằng cả cái đoàn đội kia sẽ oán hận An Nhiên thế nào, mà càng sâu thêm, sau lưng cái thiên đoàn này dựa hơi vào thế lực lớn nào, trong lòng họ còn mang bao nhiêu ý xấu gì với An Nhiên nữa.

"Còn cần ngươi tự đi hay sao?"

An Nhiên, "Bang" một tiếng, đóng nồi hơi lại, nhìn người trong phòng, có Vân Đào, có Bàn Tử còn có Lưu Toa Toa vẫn ở chưa rời đi, nàng nói với Chiến Luyện:

"Loại người mang ác niệm như vậy, ngươi dọn cũng không thể sạch được, nếu họ đã dùng loại ác ý như vậy phỏng đoán ta, ta sao lại không tàn nhẫn độc ác một chút đây, hôm nay ta thiện lương như vậy, có phải sẽ làm thất vọng thế nhân đánh giá ta hay sao?

"An Nhiên ngươi không phải thật sự muốn đình chỉ cung ứng Phấn hoa ra bên ngoài đó chứ?"

Lưu Toa Toa lo lắng dò hỏi, nàng vẫn luôn ở chỗ An Nhiên không đi chính là muốn biết thái độ của An Nhiên đối với việc này, cùng với quyết định cuối cùng của An Nhiên.

Đột nhiên An Nhiên tươi cười đầy mặt.

"Không, thế nhân quá dối trá, ta cần phải bảo trì sự thiện lương của ta, thủ đoạn phải càng tàn nhẫn độc ác một chút, không phải giá bán Phấn hoa là 100 vạn tinh hạch một đóa hay sao? Cái giá này phải thay đổi một chút, ngày mai tăng lên 200 vạn một đóa, ta muốn bán cây giống với giá càng cao hơn."

Số cây giống của những vị chủ quán mở sạp ngoài cửa Bắc Bách Hoa thành đều là do An Nhiên phân phó bọn họ lén lút bán, thế nhân đã đối xử với nàng không tốt, nàng liền kiếm tinh hạch của bọn họ, kiếm hết tinh hạch bọn họ a!!!

------------------------------

959. Ta nói nó không có độc

Có quyết định như vậy, giá cả của Phấn Hoa tăng gấp đôi so với trước, dư luận ồ lên, 100 vạn một đóa hoa, giá cả có chút cao nhưng những căn cứ ở bên ngoài có thể suy xét, một đóa Phấn hoa có thể bảo đảm an toàn cho mấy chục vạn mạng người trong một tháng, đây là có lời a.

200 vạn một đóa, các lão đại của căn cứ cũng có thể tiếp nhận được.

Kết quả mới qua 2 ngày, giá cả lại tăng lên gấp đôi, những căn cứ kia có mua hay không? Tất nhiên là vẫn mua a.

400 vạn tinh hạch bình thường đối với một căn cứ kỳ thật không phải nan đề gì, động vật biến dị tới vài lần, chiến đấu vài trận là có thể thu thập ra được số tinh hạch đó.

Nhưng làm cho bọn họ phải ồ lên là, tốc độ tăng giá của Phấn hoa là quá nhanh, mới 2-3 ngày đã tăng lên gấp đôi, đây là bức bọn họ từ bây giờ làm công cho An Nhiên hay sao?

Có vài căn cứ đã oán than dậy đất, có căn cứ lại đột nhiên trầm xuống, yên lặng tiếp thu làn sóng tức giận này của An Nhiên, chỉ buồn bực đào tạo cây giống của Phấn hoa.

Mà trong bối cảnh xã hội càng ngày càng đấu tranh mãnh liệt, đầu xuân đã tới, đại địa bắt đầu ấm lại, băng tuyết bắt đầu hòa tan, một số sinh vật kỳ quái bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.

Lúc đầu người trong Bách Hoa thành chỉ nghe nói, đầu xuân những căn cứ khác có lai khách từ không trung tới, chính là đám chim biến dị tập kích căn cứ, nhưng bọn họ còn chưa từng gặp qua, mọi người cũng không cảm thấy đây là chuyện trọng yếu gì, chỉ là chim biến dị mà thôi, mạt thế mà động vật biến dị nào chưa gặp qua a?

Nhưng đột nhiên có một ngày, người sống sót bị thả ngoài chiến trường cửa Nam tụ tập ở cửa thành, bọn họ bị động vật biến dị ở phía Nam bức tới đây.

Lúc Chiến Luyện từ cửa Bắc chạy tới cửa Nam, vấn đề đã tương đối nghiêm trọng rồi, không ít những cơ quan ở phía Nam đã bị phá hỏng bởi một loại chim biến dị giống như bồ nông, chúng mở rộng cánh kêu quang quác bay qua cửa Nam tiến vào Bách Hoa thành.

Trong thời gian ngắn, oanh động toàn thành, còn may người ở cửa Nam phản ứng nhanh, sau khi người đầu tiên bị con bồ nông biến dị vồ lấy mọi người đã bắt đầu chạy lại tiến lên công kích, giải cứu người bị con bồ nông kia quắp lấy.

Triệu Như phụ trách y tế cùng hậu cần nhào lên, rót một lọ tinh hoa Phấn hoa cho người bị bồ nông biến dị gây ra thương tích.

Ngay từ đầu người kia không nhìn thấy rõ là gì, sau khi thấy rõ Triệu Như đã rót cho hắn tinh hoa của Phấn hoa thì lấy tay đẩy ra, vội vàng chống đẩy.

"Ta đã nói nó không có độc!"

Lập tức Triệu Như trầm mặt xuống, ngoại giới đồn thổi tinh hoa Phấn hoa nàng tinh luyện ra có độc, uống vào lập tức sẽ mất mạng, kết quả làm cho số lượng tinh hoa của Phấn hoa tao ngộ doanh số thảm thiết, tất cả tồn kho ở xưởng dược, giờ ngay cả người một nhà ở Bách Hoa thành đều không muốn uống, nhiều tinh hoa Phấn hoa như vậy thật lãng phí?

"Không.... Không, Triệu Như, ngài đừng hiểu lầm, ta cảm thấy ta uống quá lãng phí."

Người bị thương thấy sắc mặt của Triệu Như khó coi thì vội vàng lắc đầu xua tay giải thích.

"Đương nhiên ta biết không có độc, người Bách Hoa thành chúng ta đều tin tưởng vững chắc không nghi ngờ ngài, nhưng mà, nhưng mà quá quý, quá quý đi, ta không uống nổi."

Hiện giờ một đóa Phấn hoa bán với giá trên trời, 700 vạn tinh hạch a, An Nhiên còn không định dừng việc tăng giá lại, cho nên muốn tinh luyện một bình tinh hoa Phấn hoa này cần bao nhiêu đóa Phấn hoa, cần bao nhiêu tinh hạch a a a....

-----------------------------

960. Nó đang phá hỏng vòng kim loại

Người đàn ông kia cảm thấy, có mổ thịt hắn cân đi bán cũng không thể mua một giọt tinh hoa Phấn hoa trong cái chai kia.

Triệu Như nhìn người này một cái, rốt cuộc cảm thấy hắn không phải ám chỉ tinh hoa nàng tinh luyện ra có thể hại chết người, vì thế biểu tình trên mặt đẹp một chút, giải thích nói:

"Hiện tại móng vuốt cùng thân thể của động vật biến dị không chừng đều mang virus tận thế đó, người Bách Hoa thành chúng ta lại không ăn thịt biến dị, thân thể gầy yếu hơn không biết bao nhiêu lần so với những người bên ngoài, cho nên sau khi thụ thương, uống một giọt tinh hoa Phấn hoa có thể tránh cho miệng vết thương cảm nhiễm virus tận thế, ta sẽ nói với An Nhiên, trang bị cho mỗi chiến sĩ chiến đấu một lọ tinh hoa tùy thân mang theo."

"Cái này có thể a!"

Cách rất xa, Chiến Luyện kêu lên, bắt đầu ngưng tụ một tấm lưới bằng kim loại rất lớn, che khuất một mảng không trung ở phía Nam, khi đám bồ nông biến dị lao vào cửa nam chúng sẽ bị tấm lưới kim loại này cắt thành từng khối rơi vào bên trong thành.

An Nhiên cũng mang theo Oa Oa và Tiểu Bạc Hà chạy tới đây, nhưng còn chưa tới cửa Nam, trên không trung mặt bắc lại có một đám chim biến dị bay qua, bay thẳng tới Tiểu Chu thành.

Không bao lâu, phía Tiểu Chu thành vang lên những âm thanh của dị năng cùng súng đạn, An Nhiên dừng chân lại nhìn về phía Tiểu Chu thành, thở phào, tuy rằng ở đó không thể lông tóc vô thương nhưng chỉ là một vài con chim biến dị đối với Tiểu Chu thành hẳn là không có vấn đề gì.

Phía cửa Nam, vẫn rất náo nhiệt, bồ nông biến dị không ngừng bay vào cửa Nam, phảng phất như không biết sợ, liều mạng đâm vào tấm lưới kim loại trên không trung của Chiến Luyện, phía Nam của Bách Hoa thành bây giờ chất đầy những khối thịt, từng khối từng khối bị cắt gọn gàng, nhìn qua cũng thấy tấm lưới của Chiến Luyện cực kỳ sắc bén, tiêu diệt bồ nông biến dị cũng khá nhanh chóng.

Một lát sau, Trương Bác Huân tới tiếp ứng cho Chiến Luyện, hai người lại mang theo không ít dị năng giả hệ kim bắt đầu tạo một tấm lưới trên không trung bao phủ lấy Bách Hoa thành, dựa theo ý của Chiến Luyện, cây cối biến dị sẽ làm đông ấm hạ mát, An Nhiên sẽ làm cho những nhánh cây của thực vật tản ra trên không trung, hắn liên hợp với nhóm dị năng giả hệ kim đan một tấm lưới kim loại bao phủ toàn thành.

Một biện pháp nhất lao vĩnh dật như vậy, diện tích của Bách hoa thành nhỏ như này, hoàn toàn có thể dùng lưới trùm lên, mà căn cứ Thời Đại cùng Tiểu Chu thành cũng có thể dùng biện pháp này.

"Nhiều thịt khối như vậy một lát nữa sẽ làm Bách Hoa thành bị chôn mất, Bàn Tử, ngươi tổ chức vài người, dọn dẹp đám thịt kia đi...."

An Nhiên đứng bên trong thành chỉ huy Bàn Tử ở bên người, lời còn chưa nói xong, trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên, má ơi, một con chim thật lớn, sải cánh của nó rất lớn, nó bay vòng trên không trung của Bách Hoa thành rồi nện trực tiếp vào tấm lưới kia.

Mọi người chỉ cảm thấy tấm lưới kim loại trên đầu vang lên một tiếng run rẩy nứt vỡ, sôi nổi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện con chim kia dùng móng vuốt vĩ đại của nó móc lấy tấm lưới rồi lôi kéo tấm lưới lên trên không.

"Không tốt rồi, nó đang phá hỏng tấm lưới kim loại!"

Chiến Luyện la lên, một lần nữa tu sửa lại tấm lưới, đồng thời, ném ra một dây xích bằng kim loại, trói chặt lấy một bên móng vuốt của con chim khổng lồ kia, ý đồ ngăn cản nó móc lấy tấm lưới bay đi.

Kết quả sức lực của con chim khổng lồ kia quá lớn, nó vẫy cánh một cái, mặt đất của Bách Hoa thành như bị một trận gió quát lên, tuy không làm nhà ở bị lật ngói ngã đổ nhưng mọi người đều cảm thấy được có một cỗ kình phong đập vào mặt, khiến mọi người không thể làm gì được.

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện