Nghĩ như vậy, An Nhiên cũng đã cho Oa Oa ăn xong, Oa Oa vừa ngủ một giấc, hiện tại cũng đã ăn no,
mông nhỏ cũng đã thoải mái, nàng có tinh thần như vậy, mặc dù sắc trời đã đen xuống, nhưng Oa Oa
muốn đi ra ngoài nhìn thế giới.
An Nhiên đành phải ôm Oa Oa đang mở to đôi mắt tròn trịa ra khỏi phòng, chỉ lên ngôi sao trên trời.
"Con xem kìa, sao trên trời thật đẹp, thật phồn hoa a.
"
Oa Oa lắc lư run rẩy đầu, không nhìn ngôi sao trên trời mà nhìn về phía Chiến Luyện đang đi tới gần
nàng, Chiến Luyện vỗ vỗ hai tay, lau một chút khóe miệng dính mỡ, giơ hai tay làm động tác "ôm một
cái", lại nói với An Nhiên:
"Vân Đào đã nấu mì, ngươi đi ăn một chút đi, ta ôm Chiến An Tâm cho.
"
An Nhiên do dự một chút, ôm Oa Oa, nhìn đôi mắt Chiến Luyện, ánh mắt rất sáng, khuôn mặt toàn là ý
cười, hắn cũng nhìn nàng, An Nhiên hít một hơi thật sâu, đem Oa Oa đưa cho Chiến Luyện, thấp giọng
dặn dò:
"Đừng giao cho bất luận kẻ nào, đừng ôm con chạy, bằng không cả đời này ta sẽ không tha thứ cho
ngươi.
"
Nàng đánh cuộc một phen, đánh cuộc với việc hắn là cha đẻ của Oa Oa, là người đáng giá để nàng tín
nhiệm.
Chiến Luyện gật gật đầu, không nói gì, ôm Oa Oa, kéo ghế dựa ngồi ở góc tường, nói chuyện với
Oa Oa, nhìn bộ dàng này của hắn, đột nhiên An Nhiên có cảm giác hắn có chút tiềm chất của
nữ nhi nô, sau đó nàng lắc đầu xoay người vào phòng Vân Đào.
Bếp nấu mì là bếp dầu mà Chiến Luyện dùng vào buổi trưa kia, nước cũng là Chiến Luyện dùng tinh
hạch mua từ dị năng giả hệ thủy, trên bàn có châm một ngọn nến, Hằng Hằng và Tiểu Bạc Hà
đang ngồi ăn mì ở chiếc bàn, Vân Đào đang dùng đũa dùng một lần vớt mì sợi cho An Nhiên.
Thức ăn như vậy, so với việc dọc đường đi mấy người bọn họ ăn ngủ ở ngoài trời mà
nói thì có thể ăn được một miếng mì nước còn nóng hổi là điều cực kỳ không dễ dàng, mấy người Vân
Đào cũng chưa từng có bắt bẻ cái gì, ăn xong, An Nhiên mang theo Tiểu Bạc Hà