Cho nên nếu là đội ngũ chính thức đi phía trước kéo theo một đại đội người như thế này mà nói, mặc
dù đi đường quốc lộ nhưng tốc độ cũng nhanh, phỏng chừng có mấy đoàn người sống sót đi trước có thể
đã tiến vào Tương thành rồi.
Mà ở quốc lộ, một mảng lớn người sống sót đang ngồi ở ven đường, họ đã đuổi kịp đoàn người, Trương
Bác Huân trực tiếp lái xe đi tìm Đường Kiến Quân.
Mấy người Chiến Luyện thì ở phía sau, giải quyết vài ba con chuột theo đuôi, đương nhiên thuận
tiện tiếp ứng lục tục vài người sống sót đuổi kịp.
Trời lại dần dần tối, vài người còn sống sót ở ven đường bắt đầu tụm năm tụm ba trở lại trong xe,
họ chuẩn bị qua đêm hay tiếp tục đi phía trước, phải xem những chiếc xe ở phía trước như thế nào.
Bên cạnh xe, có một ông lão gầy trơ xương nắm theo một đứa nhỏ đang khóc sướt mướt xin ăn, mọi
người nguyên bản còn hi hi ha ha, gặp gỡ cảnh như vậy lập tức đều lạnh mặt, đóng chặt cửa xe, mặc
cho những người đáng thương kia gõ cửa như thế nào cũng không mở.
Khi họ tới cạnh xe của An Nhiên, nàng ôm Oa Oa đóng cửa sổ xe lại, Chiến Luyện đi giết lũ chuột trở
về, nhìn được vẻ khó chịu trên mặt An Nhiên, liền hỏi:
"Ngươi muốn cho bọn họ chút gì ăn?" "Ngươi có cho không?"
An Nhiên xoay đầu, nhìn Chiến Luyện, hắn rùng mình lắc đầu, nàng nở một nụ cười bất kham nói:
"Ta cũng sẽ không cho.
"
Trong lòng khó chịu thì khó chịu nhưng đây là mạt thế, không phải thiên tai hay nhân họa gì, trước
khi làm việc gì, cần phải cẩn thận.
Đặc biệt là khi mình đưa ra thiện ý, càng phải cẩn thận hơn.
Trước khi mạt thế, có rất nhiều người già và trẻ nhỏ, bị người khác khống chế sau lưng họ có hẳn
một tổ chức, mà người có thể sinh tồn ở hoàn cảnh mạt thế như thế này còn đuổi kịp được
đội ngũ người sống sót như vậy khẳng định là tổ chức rất có bản lĩnh.
Nói theo cách khác, những người già và trẻ nhỏ chân chính không có năng lực sinh tồn cũng như bất
luận năng lực chiến đầu nào đã sớm bị vứt bỏ trong thôn Thiết Ti tự sinh tự diệt