"Không, đừng, ta sợ, Đường Ti Lạc ta cảm thấy Trương Bác Huân đối với ngươi rất tốt, ngươi vẫn là
đi lo lắng cho Trương Bác Huân của ngươi đi.
" An Nhiên đứng ở một bên ôm Oa Oa nhìn Đường Ti Lạc
quấn lấy Lạc Phi Phàm không dứt liền đi đến bên cạnh xe vận tải, thay Lạc Phi Phàm nói với Vân
Đào, sau đó lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ đã ngủ rồi, gương mặt ửng đó
nhưng hô hấp vững vàng, trên cổ cũng không có gân xanh.
An Nhiên nhẹ lòng, lại đi đến xe cấp cứu ở phía sau, nói cho Triệu Như và Lương Tử Ngộ về kế hoạch
của Chiến Luyện.
Triệu Như gật gật đầu, nhảy xuống từ ghế phụ của xe cứu thương, nói với An Nhiên:
"Ta cũng đang muốn nói với các ngươi chuyện này, không riêng gì phải dọn dẹp đường nâng xe tải đi
lên phía trước, mà ta thấy xe cứu thương này cũng
nên đưa đi, về sau chúng ta đi về phía bắc, đi đường có xe cứu thương cũng tốt.
"
Khi nói chuyện, mấy người Lương Tử Ngộ đã đi xuống xe, mấy dị năng giả lực lượng và Vân Đào
thương lượng với nhau, trước tiên tập trung lực lượng, nâng xe tải lên trước, sau đó trở về
nâng xe cứu thương, rốt cuộc xe tải và xe cứu thương đều rất nặng, Vân Đào miễn cưỡng mới có thể
nhấc lên di chuyển, nhưng tốc độ rất chậm.
Giờ đem toàn bộ lực lượng tập trung lại đi nhanh về nhanh, nắm chặt thời gian, chờ tìm được bãi đất
trống đặt xe tải, bọn họ sẽ quay lại nâng xe cứu thương.
Kế hoạch như vậy, Vân Đào, Lương Tử Ngộ, và mấy người dị năng giả lực lượng vừa nâng xe tải đi về
phía trước được một đoạn.
Tại thời khắc này, đột nhiên biến cố xảy ra.
Tại vị trí từ quốc lộ đi vào thôn Thiết Ti, lửa của Lạc Phi Phàm đã sắp tắt, dưới làn khói đặc là
bẫy gai nhọn bằng kim loại của Chiến Luyện, trên đó cắm toàn thi thể của đám chuột bị thiêu chín,
mấy người còn sống sót vòng qua chiếc bẫy gai đó lao ra khỏi màn khói đặc, vừa chạy vừa la to,
giống như đang chạy trốn.
An Nhiên ôm Oa Oa, kéo tay Triệu Như, kêu lên:
"Nhanh mang bà cô của ngươi từ trên xe cứu thương mang xuống dưới! Khẳng định là đã
xảy ra chuyện.
"
Thực vật ở ven đường nói