Sự sinh trưởng của cây tiên nhân cầu rất nhanh, giữa một ít hỗn loạn của hoa hoa thảo thảo
không biết tên, ở nhiệt độ không khí ấm áp, nó sinh trưởng giống như phát điên.
An Nhiên yên lặng phun ra nuốt vào dị năng, đúng lúc này Triệu Như vọt ra, An Nhiên vội mở to mắt,
quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Triệu Như đã vọt đến trước mặt Trương Bác Huân vừa đi vào sân, tát một cái, đem khuôn mặt
anh tuấn kia đánh nghiêng sang một bên.
Nàng không nói lời nào, đôi mắt trứng lớn tràn đầy cừu hận nhìn hắn, Trương Bác Huân
mím chặt môi, anh khí trong mắt chớp động, vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, tư thái mặc cho Triệu
Như đánh chửi.
Đường Ti Lạc lại không rõ nội tình đi tới, đứng bên người Trương Bác Huân, nhíu mày
nhìn Triệu Như, giương giọng hỏi:
"A Như, ngươi điên rồi sao? Trương Bác Huân làm gì ngươi?" "Làm gì ta sao?!"
Mắt lạnh của Triệu Như lóe lên, ánh mắt đang dán lên người Trương Bác Huân dần dần chuyển đến người
Đường Ti Lạc, thấy vẻ mặt không rõ nội tình mà tức giận của nàng ta, Triệu Như cười lạnh nói:
"Đường Ti Lạc, Đường đại tiểu thư, ngươi được a, không có nửa điểm tác dụng gì, lại có nhiều đàn
ông như vậy làm tùy tùng cho ngươi, vượt lửa qua sông, ta rất muốn biết, ngươi rời đi lão tử của
ngươi, thì ngươi có thể làm được gì?"
Tại cái mạt thế càng ngày càng kỳ quái này, Triệu Như đã từng là đai đen Taekwondo nhưng giờ cũng
là người không có chút lực công kích nào, nàng không muốn là trói buộc, nàng đang rất nỗ lực ở
trong đoàn đội để mình không trở thành trói buộc.
Cho nên nàng muốn đứng ở bên An Nhiên, đầu tiên đã biểu lộ thân phận dị năng giả hệ thủy của mình,
nàng và bà cô của mình phải được tán thành, sẽ
chứng minh giá trị của mình.
Nhưng Đường Ti Lạc thì sao? Chỉ là một dị năng giả lực lượng, khi đối mặt với tang thi, không giống
như bọn người Lương Tử Ngộ không giúp được gì nhiều thì đào tinh hạch, cũng không giống như Vân Đào
chủ động suy tính né tránh đi nguy hiểm, ngược lại giống như hoa si, đi theo đuôi Lạc Phi Phàm chạy
đến nơi nguy hiểm, đây không phải trói buộc thì là gì?
Vậy cũng thôi đi, nhưng để cho Triệu Như tức giận là Trương Bác Huân, bỏ mặc người