An Nhiên chạy ở đằng trước được Chiến Luyện che chở cũng không bị vụ nổ lan đến, nàng quay đầu lại
nhìn thoáng qua Vương Uy ngã trên mặt đất, hắn vẫn không nhúc nhích mà người nằm dưới được hắn che
chở lại đẩy thân mình hắn ra, trước khi bị dây mây quét tới nhổm người dậy, chạy, đúng bỏ chạy
!
Từ Lệ Nhi kia thế nhưng vứt bỏ Vương Uy một mình chạy?!!!
Trong lòng An Nhiên từng đợt lạnh lùng, quay đầu lại, vứt năng lượng dị năng ra ngoài!
Nàng không nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy, chưa chắc người vứt bỏ nhân tính mới có thể sống sót ở
mạt thế này.
Con người Vương Uy không tồi, không chỉ có tình có nghĩa, thời khắc mấu chốt cũng không mất đi bản
tâm, hắn dựa vào cái gì mà vì một Từ Lệ Nhi, mà chết ở nơi này?!!!
Trong lòng nàng không phục, đối với Từ Lệ Nhi kia không phục, đối với thế đạo này không phục, đối
với những người không có nhân tính đáng ghê tởm càng không phục!
Có lẽ cảm xúc trong lòng quá mức phẫn nộ, năng lượng nàng vứt ra có chút nhiều, dây mây chung quanh
đang diễu võ dương oai bò về phía Vương Uy giống như bị ấn nút tạm dừng, từng cây từng
cây đứng im trong không trung.
Trương Bác Huân đang chạy vội phía sau An Nhiên và Chiến Luyện cũng nhìn nàng thật sâu, sau đó xoay
người, cùng với Phủ Tử đỡ lên Vương Uy đang nằm trên mặt đất, vội vàng chạy về phía An Nhiên.
Chiến Luyện vẫn còn chạy trước mở đường, Lạc Phi Phàm tiếp ứng Chiến Luyện, nếu xe đã nổ, hắn không
còn gì để cố kỵ, phóng hỏa khắp nơi.
Mà sau lưng Trương Bác Huân, cây mây bị tạm dừng kia không quá vài giây sau đã phục hồi lại, ở
không trung quần ma loạn vũ.
Mấy người bọn họ chạy đến chết khiếp rốt cuộc cũng hội hợp được với Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện nhét
An Nhiên vào thùng xe, mình thì cũng ôm Oa Oa ngồi xuống, vỗ vỗ lưng ghế của Lạc Phi Phàm phía
trước.
"GO GO GO, đi mau!"
Lạc Phi Phàm không quay đầu lại, thái dương vài giọt mồ hôi chảy ra, chỉ vào kính chiếu hậu
"Đi không được rồi!:
An Nhiên và Chiến Luyện đồng thời quay đầu lại, thấy phía sau thùng chiếc xe tải, một cây khổng lồ
đang không ngừng sinh