Hai người Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ ngồi dưới đất còn không kịp hoan hô đã vội vàng dưới sự trợ
giúp của Chiến Luyện, nâng hoa cầu khổng lồ lên tầng 2, để Lạc Phi Phàm ném ra hỏa cầu thiêu đốt
nó.
Để lại cho dưới đại sảnh tầng 1 một cái hố rất sâu, trong hố có rất nhiều bộ rễ thực vật đang mấp
máy, bởi vì không có ánh mặt trời, nên chúng trăng trắng thô thô, giống như những con dòi lớn đang
đong đưa, nhưng bởi vì mất đi hoa cầu cung cấp chất dinh dưỡng lại không có huyết nhục để hấp thu
phỏng chừng chúng cũng không thể sống lâu.
Trong chốc lát, Chiến Luyện lại chạy xuống, lấp đầy hố kia kim loại ngăn chặn cái hố sâu này, sau
đó mới trở về tầng 2, tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng cây mây biến dị.
Tầng 1 lại nhanh chóng an tĩnh xuống, trừ bỏ thanh âm và hương vị nướng BBQ cây cối ở trên tầng ra
thì phảng phất như chưa có chuyện gì phát sinh.
Đêm đã khuya, tảng sáng, An Nhiên mở cửa xe, nhìn
Oa Oa bên trong, đứa nhỏ đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
"Tỷ tỷ!"
Trên cầu thang truyền đến âm thanh nhẹ gọi của Tiểu Bạc Hà, An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, là Tiểu
Bạc Hà đang khom lưng ở đầu cầu thang gọi
nàng, vì thế An Nhiên dặn dò Triệu Như một tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh cầu thang, ngẩng
đầu hỏi:
"Làm sao vậy?"
Vừa đi vừa lên cầu thang, An Nhiên đi tới bên người Tiểu Bạc Hà, bên tai truyền đến thanh âm mấy
người đàn ông đang hắc hắc ha ha đánh nhau với cây mây biến dị.
Tiểu Bạc Hà lại mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nắm một viên tinh hạch xanh mơn mởn, to bằng một
viên đạn châu, trong bóng đêm, phát ra quang mang xanh lục bảo
An Nhiên vừa thấy, liền cảm thấy thập phần thân thiết, hai con ngươi lóe lên ẩn ẩn lục quang, nhìn
chằm chằm viên tinh hạch kia, hỏi:
"Đây là từ đâu ra?"
"Tìm ra từ tro tàn của hoa cầu cây mây biến dị kia!"
Tiểu Bạc Hà thấy bộ dạng rất thích của An Nhiên nàng cũng cảm thấy vui mừng.
Hoa cầu bị kéo lên tầng kia, đầu tiên bị Chiến Luyện đánh một lần sau đó bị Lạc Phi Phàm đốt thành
tro bụi, trong một hoa cầu lớn như vậy, mà tinh hạch lại nhỏ như vậy, bọn họ chưa từng chú ý