Chiến Luyện cười, dù sao chân hắn đá thế nào cũng không đau, tùy An Nhiên thích đá
thế nào thì đá, hắn đứng dậy, nhìn An Nhiên vội vàng đi xuống tầng, cười đến càng vui
sướng.
Dưới cầu thang, vẻ mặt Lạc Phi Phàm nhìn như chế nhạo An Nhiên, An Nhiên tát một cái lên, đẩy mặt
hắn ra, hai ngón tay hung hăng moi xuống hai tròng mắt Lạc Phi Phàm, nghe được tên kia "Ai nha" một
tiếng, chạy lên tầng 2, cáo trạng với Chiến Luyện.
"Ai, An Nhiên nhà ngươi thật quá mức a, ta không phải cố ý nhìn lén, ai cho các ngươi làm việc
không tìm nơi bí ẩn một chút a?"
Chiến Luyện cũng vươn ra 5 ngón tay hướng về Lạc Phi Phàm muốn làm bộ tát một cái trên mặt hắn, Lạc
Phi Phàm vội vàng lắc đầu, "ha ha ha" cười to ba tiếng, nghiêm mặt lại, nhìn Vân Đào đang từ phía
sau đi lên.
"Nói chính sự đi, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ.
"
Tuy rằng tạm thời nơi này thực an toàn, nhưng thế giới bên ngoài thay đổi theo từng ngày, một giống
loài nhỏ bé nào đó đặt ở tại chỗ mặt kệ, một đoạn thời gian sau, nói không chừng sẽ trở thành một
mối họa lớn, cho nên con người thật sự không thể bởi vì hoàn cảnh an nhàn mà cứ như vậy cho rằng đã
an toàn.
Để sống yên ổn thì phải thích nghi với gian nguy mới được.
Biểu tình trên mặt Chiến Luyện cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu: "Tiếp theo, vấn đề là đi về hướng
nào.
"
"Đi hướng Tinh Khu thôi.
" Vân Đào lên tiếng, chỉ chỉ về phía cửa sổ sát đất phương hướng bên ngoài.
"Từ phía tây của Tinh Khu, đi lên cao tốc Kinh Tàng.
"
"Được, hơn nữa bọn người Đường thúc cũng ở Tinh Khu, vậy vừa lúc.
"
Lạc Phi Phàm ở một bên nghe vậy cũng thập phần tán đồng phương hướng của Vân Đào, cao tốc Kinh Tàng
cũng giống như cao tốc Kinh Cảng đều có thể trực tiếp đi tới thủ đô, bọn họ có thể thuận tiện trên
đường đi về phía tây nhìn xem bên Đường Kiến Quân gặp phải tình huống như thế nào.
An Nhiên ở cầu thang nghe bọn họ quyết định, trong lòng cũng không có ý kiến gì khác, thấy sắc trời
đã sáng, thì xoay người xuống cầu thang, tính toán nói quyết định của mọi người cho bọn Triệu Như.
Triệu Như đã tỉnh, đang đứng ở bên cái bàn mà Vương Uy nằm, bôi thuốc cho hắn, Vương Uy nằm úp sấp
trên bàn, đột nhiên ngón tay