Điều mà Đường Kiến Quân làm, đều là điều mà nhóm người bình dân như An Nhiên làm không được, có khả
năng cả đời này, đều không có biện pháp làm được.
Nàng cho rằng Đường Kiến Quân cố ý tìm nàng đến, là muốn nói cho nàng, ông không bỏ xuống được
Đường Ti Lạc hay gì gì đó, nhưng là, nàng sai rồi, nàng nghe được ông nói:
"Ti Lạc, ngươi, từ nay về sau....!phải tự giải quyết cho tốt, ba ba đi rồi, thay ta hảo hảo mang
theo những người lính đó.....!Còn có những người già phụ nữ và trẻ em, An Nhiên....! giao
cho....! giao cho....! ngươi....! Sẽ không, sẽ không để ngươi bạch bạch...!chiếu cố....!An
Nhiên....!trời cao sẽ trả thù lao cho ngươi....!báo đáp.
"
Đường Ti Lạc mang theo binh lính, còn An Nhiên mang theo người già phụ nữ và trẻ em?~~~
Nghe di ngôn lúc lâm chung này của Đường Kiến Quân, An Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng bởi
vì người sắp chết, nàng cũng không tốt để cự lại lời cầu xin của ông, còn về thù lao hay gì đó mà
ông nói, An Nhiên nghĩ nghĩ, hiện giờ Đường Kiến Quân trừ bỏ binh lính ra, thì còn dư lại cái gì?
Có thể trả thù lao cho nàng? Chẳng qua là lừa nàng đi.
"Các ngươi....!các ngươi phải hảo hảo....!không cần nội chiến....!hãy nhớ....
hãy nhớ....!sinh tồn....!quan trọng nhất.
"
Nói xong lời này, đột nhiên, Đường Kiến Quân nhảy dựng lên, trong miệng phát ra một tiếng rống của
tang thi, Trương Bác Huân ở bên cạnh trong mắt hàm chứa nước mắt, kéo Đường Ti Lạc ra xa,
đôi tay áp lấy hai vai của Đường Kiến Quân, trong tiếng hét chói tai của Đường Ti Lạc, vung
một đao kết thúc.
"A!!!~~~ Ba ba, ba ba, ba ba!!!"
Đường Ti Lạc bị đẩy ngã trên mặt đất, gào khóc bò dậy, đấm đánh đá lên người Trương Bác Huân, trong
miệng hét lên giận dữ:
"Ngươi giết ba ba ta, ngươi giết ba ba ta, Trương Bác Huân ngươi là hung thủ giết người, ngươi là
hung thủ giết người, ta hận ngươi, ta hận ngươi!!!" Trương Bác Huân bất chấp nàng đấm đá, không nói
lời nào, nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng lăn xuống, người ở đây, trừ bỏ An Nhiên có chút lạnh lùng
ra, thì đều nhịn không được mà rơi nước mắt.
Nhìn Đường Ti Lạc nổi điên, An Nhiên chịu không nổi, nàng ta giống bệnh tâm thần, đem Trương Bác