Lúc này, An Nhiên nghĩ rằng, nàng thật sự vẫn còn thích Chiến Luyện, bằng không sẽ
không xúc động như thế này, muốn dùng tính mạng của
mình ra điều kiện với đóa nhục hoa? Trên đời này, nữ tử vừa vĩ đại vừa si tình khẳng định không ai
khác ngoài nàng đi!
Nhục hoa kia lại phát ra một trận thét dài phẫn nộ, phảng phất như trước khi giết chết An Nhiên,
nó lên án nàng rất dài rất dài, thật sự dong dài, An Nhiên nghe không hiểu, người bên
ngoài càng thêm không hiểu, An Nhiên chỉ biết nó đang mắng nàng.
Nó đang mắng nàng a?!
Phút chốc một cây dây mây đánh về phía An Nhiên, sau lưng nàng, Vân Đào gấp đến độ hô to lên:
"An Nhiên!!!!"
Triệu Như vừa mới băng bó xong cho một người bị thương, thấy tình huống như vậy, vội vàng kéo Lương
Tử Ngộ ở bên người, đẩy hắn về hướng Vân Đào.
"Mau đi hỗ trợ a, An Nhiên không thể chết được! Bằng không chúng ta về sau đi theo ai?"
Trong xe, Tiểu Bạc Hà canh giữ bên người Oa Oa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đóa
nhục hoa che trời kia, đây là sai lầm của nàng, vừa rồi tỷ tỷ nói, để nàng lấy tinh hạch của đóa
nhục hoa kia, nàng không làm được, cho nên hiện tại tỷ tỷ đang phải mạo hiểm tính mạng.
Mà nàng đáp ứng tỷ tỷ phải thủ Oa Oa, cho nên chết cũng không thể cùng tỷ tỷ chết, tất cả đều là do
nàng sai, nếu năng lực của nàng mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút thì!!!!
An Nhiên ở bên này, trước khi bị cây mây kia cuốn lên, nàng đã rút ra con dao ở thắt lưng, sau đó
nàng bị cây dây mây cuốn lấy eo, kéo lên không trung.
Nàng bị kéo tuột lên, tiếng xé gió bên tai ù ù, trong lòng nàng nổi giận, giơ lên con dao trong
tay, hung hăng chọc xuống dây mây, dịch nhầy thực vật giống như máu phun ra, theo vết thương trên
tay nàng tiến vào trong cơ thể.
Sau đó An Nhiên cảm thấy trở ngại trước đây trong đầu nàng như bị
vỡ nát, hệ thần kinh, đại não như bị kích hoạt toàn diện, nàng thấy được rất nhiều hình ảnh.
Nàng nhìn thấy, ngay từ đầu sinh mệnh của nó so với toàn bộ đám hoa bách hợp có vẻ ngoan cường hơn
một chút, sau đó nó chỉ là một cành hoa nhỏ, lẳng lặng cắm ở trên mặt quầy hàng, lòng tràn