Ở ven đường, dược phẩm, quần áo, có thể thu thập bao nhiêu thì thu thập bấy nhiêu, có thể chất lên
xe thì chất hết lên xe, đỡ khỏi việc thời tiết càng ngày càng lạnh, sẽ có người không đủ quần áo
mặc, sẽ sinh bệnh hay cảm mạo gì đó.
Đương nhiên, việc thu thập vật tư như thế này, Bàn Tử hoàn toàn không cần nhóm An Nhiên Chiến Luyện
nhọc lòng, trên đường hành quân này, bọn họ còn tặng không ít rau dưa củ quả cho bọn
người An Nhiên, cả đường đi Chiến Luyện và An Nhiên chỉ cần phụ trách đánh quái là được.
Cứ như vậy đoàn người lảo đảo lắc lư giống như Tây Thiên thỉnh kinh, tới thị trấn tiếp theo.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, đường cũng càng ngày càng khó đi, thực vật của An Nhiên phải chịu
thương tổn trước nay chưa từng có, cho nên khi tới thị trấn tiếp theo, nàng mới biết được từ trong
miệng Chiến Luyện, có vài tên quân nhân bị chết trong thị trấn, đó là vài tên trong đám quân nhân
mà Lôi Giang mang đi.
Trên mặt đất cơ hồ đều đã đóng băng, rất nhiều rễ cây bình thường sống dưới nền đất đã bị đông
chết, ngay cả những thực vật biến dị mà An Nhiên gieo trồng cũng lười nhác không muốn động, phản
hồi lại An Nhiên càng ít.
Căn cứ theo phán đoán của Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, thời điểm Lôi
Giang đến đây, cũng tao ngộ phải một nhóm tang thi hệ thủy vây khốn, bất quá hiệu quả đối chiến của
bọn họ với tang thi không cao, chết rất nhiều người, Đường Ti Lạc và Lôi Giang không có ở trong đám
người chết đó.
Đoàn người ngừng lại ở trấn nhỏ, Bàn Tử an bài nhóm người sống sót bắt đầu nhóm lửa nấu cơn, Chiến
Luyện cùng Lạc Phi Phàm thì lên một chiếc xe con, đi tuần tra hoàn cảnh trung quanh, An Nhiên cùng
Oa Oa còn có Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng, và Triệu Như đều ở trong xe chống đạn.
Chiếc xe này đã được Chiến Luyện sửa chữa càng rộng hơn, cốp xe có thể để được một chiếc giường
đơn, cao hơn một chút, gần đỉnh xe làm chút giá đỡ có thể đặt một ít vật tư, cố định bằng xích sắt,
miễn cho trong quá trình đi xe bị lay động đồ vật trên giá bị rơi xuống.
Xe càng lúc càng