Mạt thế đến đã lâu như vậy, những người này được Đường Kiến Quân giấu trong nhóm lão nhược bệnh tàn
dựng nhưng không phải không dùng đến dị năng, tương phản, vì nuôi sống hệ thống quân đội cùng y bác
sĩ chữa bệnh, Đường Kiến Quân cũng không ít lần kêu đám người này thả nước a.
Tại sao họ nước họ thả ra lại ít như vậy đâu?
An Nhiên đang nghĩ về vấn đề này thì nàng nghe được Từ Lệ Nhi đứng bên người nàng mở miệng nói:
"Như thế nào a? An Nhiên, Triệu Như kia trong đội ngũ của các ngươi không nghe sai sử
hay sao? Còn cần ngươi tự mình chạy ra xếp hàng lấy nước, nếu không ta thả chút nước cho ngươi đi?"
Lời này là, ý muốn chạy đi ăn máng khác hay sao? Miệng lưỡi bố thí này là sao a!
An Nhiên nhìn chiếc nồi to trước mắt, cười, nước bên trong bắt đầu quay cuồng, khói trắng phất phơ
bốc lên, nước sôi rồi.
Vì thế người xếp hàng lấy nước cũng dần dần nhiều lên, bọn họ thấy An Nhiên đang xếp hàng lấy nước
vì thế cũng tự giác đứng xếp hàng sau lưng An Nhiên.
Mà Từ Lệ Nhi đứng bên người nàng chỉ thấy An Nhiên treo trên mặt một mạt cười, không nói được hay
không, vì thế có chút nóng nảy, dậm dậm chân trên mặt băng.
"An Nhiên, ngươi đừng nhìn ta ngày thường không thả nước, ta chính là một người có thể thả một nồi
nước đầy đâu, rốt cuộc ngươi có muốn để ta thả nước cho ngươi hay không a?"
Qua thôn này đã không còn cửa hàng như này a, Từ Lệ Nhi nàng rất kiêu ngạo a!
"Không cần, ta sợ.
"
Nàng sợ một ngày nào đó Từ Lệ Nhi khó chịu, sẽ hạ độc trong nước của nàng! Sau đó, đột nhiên An
Nhiên nghiêng đầu, nhìn Từ Lệ Nhi cười cười:
"Đúng vậy, ta cũng suy nghĩ, vì sao ngươi một cái keo kiệt không thích thả nước cho người ta mà một
người có thể thả đầy một nồi nước lớn, ở đây có, một hai ba bốn năm sáu, sáu người hệ thủy mà mới
thả đầy một nồi "
"Ta làm sao biết.
"
Thấy An Nhiên cự tuyệt nàng, tâm lý Từ Lệ Nhi bực bội lên, lười lôi kéo làm quen với An Nhiên, nàng
ta xoay người đi mất, dù sao trong đội ngũ của An Nhiên không phải do nàng định đoạt, tìm người
khác cũng được đi.
Không biết chừng Chiến Luyện hay Lạc Phi Phàm đều đang ước