Bởi vì mọi người đều thống nhất ghi "không có" dị năng! Cho nên người đăng ký cũng lười đi đăng ký,
ai quản được hắn tên là gì, lý lịch sơ lược như thế nào, dù sao thì đều là một đám trói buộc không
có dị năng mà thôi.
Trong lúc An Nhiên đang thu thập biệt thự của chính mình thì có
mấy người phụ nữ vào cửa, ngồi trên ghế sô pha bằng da quở trách căn cứ này
vô nhân đạo linh tinh gì đó, Triệu Như thì mặc giống như một con gấu, ngồi trên sô pha tán gẫu với
đám phụ nữ kia, mà An Nhiên không thích nghe thứ đó, vì vậy để Tiểu Bạc Hà trông Oa Oa, nàng muốn
thừa dịp trời còn chưa tối hẳn thu thập phòng ốc cho tốt.
Lúc này, ở phía Hà Đông xa xôi kia, dưới đại tuyết tàn sát bừa bãi, trong một khách sạn năm sao cao
cấp với ánh đèn sáng trưng, ca múa thăng bình, tạo cho người ta có cảm giác đang ở thái bình thịnh
thế.
Ánh đèn trên sân khâu sáng lạn, vài mỹ nữ chân dài, mặc đồ con thỏ đang khiêu vũ, dưới sân khấu,
một đám người ngồi bên chiếc bàn lớn đánh bài hay lắc xúc xắc, trên mặt bàn chồng chất tinh hạch
phát ra ánh sáng long lanh, không ít người đứng phía sau, yên lặng rồi hò reo vì chính lão đại của
mình.
Có người vội vàng đi vào, nói vài câu với một người đàn ông mặc đồ tây trang tóc bóng mượt ngồi
trên bàn chơi bài, trên mặt người đàn ông có chút không để ý gật gật đầu, thuận miệng đáp:
"Dàn xếp tốt là được rồi, không cần xen vào bọn họ, có thể đi từ phía nam đến nơi này, không có
chút bản lĩnh thì ai tin a?"
Nếu thật không có bản lĩnh, ở hoàn cảnh sinh tồn ác liệt khôn thì sống ngu muội thì chết, nếu chết
thì chết đi, trên đời này còn thiếu người chết hay sao?
Người truyền lời dừng một chút, hắn đúng là người quân nhân đã bố thì cho An Nhiên một túi bánh
quy, hắn thấy vị thủ lĩnh mặc tây trang này của căn cứ thật sự không tính toán quản hơn 600 người
đáng thương kia, liền đánh tiếng lui xuống.
Vừa mới đi ra khỏi cửa đã bị một người đàn ông mặc tây trang khác đuổi theo, ngăn cản hỏi:
"Chu Chính, nghe nói căn cứ chúng ta mới tới một đám trói buộc đúng không?"
Người quân nhân kia tên là Chu Chính, trên đầu đội quân mũ che hai bên tai, trên mặt bị đông lạnh
đến đỏ bừng,