Chiến Luyện vỗ vỗ ngực, nói như định liệu trước, An Nhiên thực chờ mong, dù sao nếu
Chiến Luyện nói có thể làm được, thì nhất định có thể thành công, rốt cuộc hai người là vợ chồng
cũng khá lâu, sự tin tưởng của nàng đối với Chiến Luyện vẫn có a.
Trải tốt khăn trải giường, An Nhiên mở ngăn tủ trong phòng ngủ xem xét đồ vật bên trong.
Nhìn dáng vẻ, Diệu Dương căn cứ này vốn dĩ là một thành thị cấp cơ sở, xây dựng một tường vây bao
quanh cho nên khu biệt thự này có rất nhiều căn còn không ít đồ dùng sinh hoạt bên trong không ai
đụng đến.
Về đồ ăn thức uống thì đương nhiên đã sớm bị người trong căn cứ lấy hết, nhưng còn một ít khăn trải
giường, chăn, quần áo hay đồ dùng gia dụng, thì đồ vật quá nhiều, quá phức tạp, vẫn còn bị để lại
bên trong biệt thự.
Bọn người An Nhiên chọn căn biệt thự có hai tầng rưỡi, tầng 1 còn có gara, vừa vặn có thể đỗ
chiếc xe chống đạn mà Chiến Luyện cải tạo, mái nhà trong suốt là một cái hoa viên nhỏ,
hoa hoa thảo thảo bên trong đã sớm chết héo, nhưng có chậu hoa.
An Nhiên đem tinh hạch của Nhục hoa trồng vào một cái chậu rất to, lại chỉ huy Cầu Gai Béo vào hoa
viên nhỏ này tùy nó lăn lộn tìm chỗ.
Tầng hai là phòng ngủ, có vài phòng trong đó có một phòng có hai gian liên thông, làm thành một
phòng để quần áo rất lớn, tủ để quần áo âm trong tường, bên ngoài còn dán một ít tranh
trang trí, cho nên nếu chỉ tìm kiếm sơ qua ở các phòng thì tủ quần áo âm bên trong rất có thể bị
xem nhẹ.
Lúc An Nhiên mở ra bên trong còn rất nhiều chăn ga gối đệm không bị động tới, nàng
lấy ra trải trên giường ngủ, vài người nhóm An Nhiên cũng đủ dùng, còn các loại áo da áo bông bên
trong cũng có không ít, còn có giày cao gót, nhưng cái đó không dùng làm gì, mạt thế này ai còn đi
giày cao gót chứ?
Nhà này như có con nhỏ, quần áo trẻ con cũng có một ít, bất quá đều là của bé trai, An Nhiên tính
chốc lát nữa xuống tầng, nói với mấy người phụ nữ đang nói chuyện phiếm với Triệu Như dọn bớt số
quần áo của bé trai này xem bên