Nhóm trói buộc trong Đoàn đội của Bàn Tử phần lớn đều nhận thức Đường Ti Lạc, đã từng ở trong thôn
Thiết Ti, nàng vẫn luôn tận sức với kế hoạch "tái thiết sau thiên tai", phần lớn trong đó
là kế hoạch của Đường Kiến Quân, Đường Ti Lạc nguyện ý giúp sức.
Lúc ấy, nàng đứng ở góc độ ưu việt của một người tầng lớp trên đi quản lý nhóm trói buộc này, ngay
lúc đó tuy rằng nàng biểu hiện ra tràn ngập tình thương nhưng sâu trong nội tâm nàng, lại có chút
coi khinh những trói buộc này.
Một người phụ nữ, yếu đuối thế nào mới có thể lưu lạc đến việc ngủ với đàn ông chứ, để tiếp tục
sống sao? Lại bi ai thế nào mới lưu lạc đến tận đây, các nàng thế nhưng không có dũng khí tranh đấu
với vận mệnh hay sao?
Mà hiện tại chính Đường Ti Lạc là một thành phần trong nhóm trói buộc đó, những người kia tới nhìn
nàng, nàng đều đóng chặt cửa phòng không muốn mở của cho nhóm người trói buộc kia.
Có rất nhiều việc Đường Ti Lạc cảm thấy mình nghĩ sai rồi, đã từng, nàng cho rằng nhóm trói buộc
kia thật sự đáng thương, nhưng hiện tại nàng cảm thấy kỳ thật nhóm trói buộc này cũng có chút đáng
giận, nàng lưu lạc như bây giờ, những người bị coi là trói buộc kia từng người từng người đến xem
nàng, có phải đều mang chút tâm tư chế giễu nàng hay không?
Mà trong khi Đường Ti Lạc chờ Trương Bác Huân tới cửa thì ở đại phú hào, phảng phất
như lật trời, đồng thời hai người bên người Trần Triều Phát bị mất tích, toàn bộ đại phú hào đang
tìm hai người này.
"Ta nói này, lão Trần, hai người này ở camera theo dõi đều không tìm thấy dấu vết gì, chẳng lẽ là
chạy rồi, chạy thì thôi.
"
Tại Phòng giám sát, Ngô Tư Miểu ngồi trên ghế, ngáp một cái, chiếc nơ trên tây trang lỏng lẻo,
hôm qua say rượu cả một đêm, hôm nay lại dậy sớm, bị thế trận tìm người tại đại phú hào
của Trần Triều Phát dọa sợ, vội vàng đi theo sau hắn vào phòng giám sát.
"Người mất tích đã vài ngày.
"
Khuôn mặt Trần Triều Phát âm trầm, đôi mắt gắt gao nhìn màn hình theo dõi trên tường, nhiều
ngày nay hắn vội vàng việc bên căn cứ Kim Môn, không quản Đường Ti Lạc, hắn cho rằng nàng