Những thứ đó, An Nhiên đều biết tất cả, Nhục hoa mọc như thế nào, vươn ra bao nhiêu, có tính toán
gì, nó tất cả đều lải nhải nói cho nàng, mặc dù không nghe hiểu nó nói chút gì chỉ kêu kêu kêu,
nhưng An Nhiên vẫn hiểu.
Thực vật bình thường là con rối của An Nhiên, nhưng thực vật biến dị lại
là một cá thể độc lập, một cá thể độc lập nghe lời An Nhiên nói.
Dưới chân biệt thự nhà An Nhiên đã bị đám rễ cây cành lá bạo trướng của Nhục hoa lấp đầy, nàng
ngẩng đầu, muốn nhìn quan sát chồi non một chút, thì mầm cây giống như cánh tay kia liền cong xuống
dưới, lá cây phục thấp ở dưới chân An Nhiên, để nàng nhìn rõ ràng hơn.
An Nhiên nhấc chân, đứng trên phiến lá cây, lại ngẩng đầu, nhìn chồi non đang sinh trưởng, nó đã
vươn ra ngoài lỗ thủng của mặt băng, mà Chiến Luyện đang chạy nhảy trên thân chồi này.
Sau đó An Nhiên đứng ở một mảnh phiến lá, phảng phất như đang đứng ở trên một đống đầu lưỡi, nhìn
mọi người ở phía dưới đang run rẩy vì sợ hãi không dám nói chuyện.
Nhục hoa tái hiện, làm những người đã từng trải qua thời gian ở Tương thành thực sự
hoảng sợ, qua hồi lâu, Lạc Phi Phàm mới phản ứng lại, đứng trước một cái rễ cây còn đang tí
tách rơi rớt dịch nhầy, hô lớn với An Nhiên:
"An Nhiên, thừa dịp này, chúng ta nên sơ tán rời khỏi nơi này!" "Ha ha ha ha ha!!!!"
Nguyên bản Bàn Tử kia đang trốn ở góc, ôm đầu sợ muốn chết, lúc này đột nhiên như hiểu ra, tức khắc
bò dậy từ dưới mắt đất cười to, hắn thật trâu bò a, đột nhiên hắn phát hiện mình đặc biệt đặc biệt
trâu bò a.
Chẳng lẽ không hay sao? Đoàn đội nhiều người sống sót như vậy, Bàn Tử thật sự vô điều kiện đã tìm
và leo lên một chiếc thuyền tốt a, xem đi nữ thần của hắn, ngay cả quái vật Nhục hoa khổng lồ ở
Tương thành đều bị nàng sử dụng, sau này còn có cái gì có thể đẩy ngã nàng nữa?
An Nhiên gật gật đầu, đứng ở những phiến lá của Nhục hoa như đầu lưỡi kia chỉ cho mọi người một
phương hướng, đường hầm kia khá rộng, vừa được Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện khơi thông, từ đường
hầm này đi ra ngoài, có thể trực tiếp tiến về Hà Đông.
Nhưng hiện