Tuy rằng nàng khống chế được ở bên trong khách sạn này nhưng An Nhiên chỉ là một người phụ nữ,
trước khi mạt thế chỉ là một người bình thường, nàng cũng không biết phòng nào có người phòng nào
không, hay là tâm tư nàng không đủ kín đáo, hơn nữa những cánh cửa phòng kia lúc khép lúc mỏ, còn
có không ít người bởi vì tâm hoảng ý loạn mà ra ra vào vào.
Cho nên trong hoàn cảnh không biết bộ dạng Trần Triều Phát như thế nào đến nay, đầu óc An Nhiên đều
bị những diện mạo bất đồng, thủ đoạn giết người của hung thủ không giống nhau, trộn lẫn thành một
đống hồ nhão.
Mà nếu có thấy được bức ảnh của Trần Triều Phát An Nhiên cũng không có cảm giác gì, nàng xác định
mình không quen gương mặt này.
"Nghe những người may mắn còn sống kia nói, kẻ giết người là thân nhân của chính mình.
"
Vân Đào lắc đầu, từ trong đó không tìm ra bất luận điểm giống nhau gì, muốn nói là cùng một
đám người, thì dù sao bọn họ cũng phải có điểm giống nhau nào đó mới có thể thành một
đám, ví dụ như đều có chút bất mãn với đám đoàn trưởng, nhưng những người gõ cửa đi vào động thủ
giết người rất nhiều người là tình nhân của vị đoàn trưởng này, có người là anh em của vị đoàn
trưởng kia, thậm chí còn là người không chút tương quan nào.
"Là một người.
"
Chiến Luyện mở miệng, cau mày, hắn vừa mới đi kiểm tra toàn bộ số thi thể, những thi thể kia còn
chưa bị thực vật của An Nhiên ăn mất, từ góc độ một sát thủ chuyên nghiệp mà xem thì những
lực độ gây ra miệng vết thương trên thi thể là không giống nhau, hung khí không thống nhất,
nếu xem nhẹ khẩu cung của những người may mắn sống sót thì cũng xem nhẹ những khác biệt này.
Mỗi một khối thi thể, sẽ phản ứng tâm tình của hung thủ, hắn đều coi mạng người như trò đùa, qua
điểm này thì Chiến Luyện có thể khẳng định, kẻ gây án là cùng một người.
Cho nên từ lúc bắt đầu hắn đã suy đoán có phải Trần Triều Phát có thứ dị năng có thể ẩn hình tiến
vào phòng giết người hay không.
Chỉ cần có người gõ cửa, Trần Triều Phát đang ở trạng thái ấn hình có thể sẽ theo đuôi người gõ
cửa tiến vào phòng, hành hùng mọi người ở bên trong.
Mấu chốt là người may mắn còn sống quá ít, chính bọn họ cũng không biết trong phòng mình đã xảy ra
chuyện gì, chỉ nhìn thấy người