Dù sao cũng là hai người đàn ông, có thể cứu ra mấy đứa nhỏ ở trong hỗn chiến như vậy đã là không
tồi rồi, hiện tại nơi nào có tinh lực đi dỗ dành trẻ con?
"Ai???"
An Nhiên ngồi ở mép giường sắc mặt có chút dị thường.
Triệu Như cùng Lưu Toa Toa ở bên cạnh vội
vàng tới gần hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta ở tầng 1 phát hiện còn có một Vân Đào.
"
An Nhiên nghiêng đầu lại đi nhìn một Vân Đào đang ở tầng 7, phát hiện hắn còn đang gõ cửa từng
phòng dặn dò người trong phòng không cần mở cửa.
Mà Vân Đào ở đại sảnh tầng 1 thì đang cứu người, cứu những đứa trẻ!.
.
Cho nên, hai Vân Đào này, đâu là thật? Đâu là giả?
Hành vi của hai người xem ra đều không có bất luận vấn đề gì!
Lại có vài tốp người từ tầng 1 xông lên tầng, vừa giết vừa chạy về phía trước,
người bị đuổi giết phía trước kia là một người phụ nữ, nàng khóc lóc chạy từ tầng 1 lên tầng
4, chạy tới gõ cửa phòng họp, người bên trong không mở cửa.
Vừa lúc thang máy tới, nàng này vọt vào thang máy, thang máy lên tầng 5 thì mở cửa, nàng lại chạy
ra tầng 5, sau đó khóc lóc run rẩy bắt đầu gõ cửa từng gian từng gian phong, tới lúc gõ tới cửa
phòng An Nhiên.
Lưu Toa Toa đang ghé vào mặt mèo thấy phía sau có người đuổi theo gấp đến độ nhảy lên:
"An Nhiên, An Nhiên, người này hình như là thật a, người phụ nữ này thật vô tội, chúng ta có thể mở
cửa cứu cứu nàng hay không??"
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng đối diện mở ra, người phụ nữ cả người đầy máu kia vội vàng nhảy
vào trong gian phòng kia, không chờ thực vật của An Nhiên bò vào cánh cửa đã bị đóng lại, một đám
đàn ông chạy qua, bắt đầu đấm đá cửa phòng đối diện.
"Kỹ nữ, mở cửa!"
Người cầm đầu giống như có thâm cừu đại hận gì đó với người phụ nữ kia, nhất quyết phải đẩy nàng ta
vào tử địa.
Cũng có một ít người đã giết người đến đỏ cả mắt, bắt đầu đến đá cửa phòng An
Nhiên, đương nhiên không chỉ đá mỗi cửa phòng nàng, mà mỗi gian phòng ở đây đều đấm đá vài cái, chỉ
là cửa phòng nàng ở ngay đối diện cho nên cũng coi như bị liên