An Nhiên lắc đầu, trả lời chém đinh chặt sắt, lời nói tựa hồ có chút châm chọc:
"Chúng ta vì sợ hãi căn cứ Kim Môn mà thả hắn, hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?"
"Trăm phần trăm sẽ không bỏ qua!"
"Vậy được, làm thật tốt việc chuẩn bị chiến đấu, tùy thời liều mạng với căn cứ Kim Môn!"
Trong cơn gió ấm áp thổi qua người, Chiến Luyện nhìn thê tử vốn nũng nịu của hắn, vẻ mặt nàng bi
tráng, không biết như thế nào trong mắt có chút ý cười, nghiêm túc nói về tương lai.
Tương lai kia, có lẽ sẽ bởi vì chịu đả kích của căn cứ Kim Môn làm tất cả mọi người ở đây vô pháp
sống sót.
Nhưng Chiến Luyện cảm thấy vào giờ phút này tâm tình có gì đó không nói lên lời, hắn cảm thấy càng
ngày càng cảm thấy An Nhiên đáng yêu.
Nàng giống như một thân cây, chậm rãi chậm rãi trưởng thành, làm hắn càng ngày càng
thưởng thức.
Thưởng thức ở đây không phải yêu, hắn yêu An Nhiên, hiện tại trừ yêu ra hắn còn thưởng thức nàng.
Sáng ngày hôm sau, thái dương vẫn nhô lên như cũ, thời tiết cũng không có ác liệt như những ngày
trước, Bàn Tử vô cùng cao hứng, lại nghe An Nhiên tiên đoán, thực vật dưới nền đất đã bắt đầu nảy
mầm, thì hưng phấn, kéo
một ít học giả về nông nghiệp bắt đầu thương thảo quy hoạch đồng ruộng như thế nào, thành lập gia
viên mới như thế nào.
Những người đi ra từ Đại phú hào vẫn bị nhốt ở một khu riêng không thể đi lại tùy ý, bởi vì không
đủ nhân thủ, nên không phái người trông coi những người này, nhưng Bàn Tử cũng không lo lắng đám
người này sẽ trốn chạy, dưới băng thiên tuyết địa như thế này chỉ cần chạy ra ngoài không đến một
ngày, thì có thể bị đông chết ở những cánh đồng tuyết mênh mông.
Trừ đám người may mắn sống sót ở đại phú hào không mấy vui vẻ ra, thì những người khác khá cao
hứng, dị năng giả hệ mộc đang vội vội vàng vàng, bọn hộ đem số hạt giống đã thu
thập từ trước mang ra, nên ngâm nước thì ngâm nước nên gieo giống thì gieo giống, chờ một
ngày tuyết tan hết thì bắt đầu trồng xuống.
Dị năng giả hệ thổ, hệ