Trần Triều Phát kêu to.
"Con kỹ nữ Đường Ti Lạc kia, trốn ở Hà Tây của các ngươi, kỹ nữ chính là kỹ nữ, ta đối với nàng ta
tốt như thế nào, nàng ta đều không cảm kích, ta không giết được nàng ta, ta không cam lòng! Ta
không cam lòng!!!"
Cho nên vì giết Đường Ti Lạc, Trần Triều Phát mới cho ném bom toàn bộ Hà Tây sao???
Đột nhiên An Nhiên cảm thấy, đánh giá trước kia của nàng đối với Đường Ti Lạc là không sai, quả
thật người này không có bất luận tác dụng gì trừ bỏ kéo chân sau người khác!
Bên trong đám người còn che dấu vài người muốn cứu Trần Triều Phát, đã bị Lạc Phi Phàm mai phục ở
một bên giải quyết, còn lại không biết có bao nhiêu người của y.
Tóm lại, mặc kệ còn dư đảng hay không, Trần Triều Phát đã không cứu được nữa, thân
thể của hắn, đã bị Nhục hoa chui đầy người, trừ bỏ phần đầu, thân thể y đã bị ăn đến không sai biệt
lắm.
Nhưng Trần Triều Phát vẫn còn có thể nói chuyện, y nhìn An Nhiên, đột nhiên biểu tình trên mặt trở
nên cực kỳ âm độc, y cười khặc khặc nói: "Ngươi cho rằng, người bên cạnh ngươi không có phản bội
hay sao? Những người đó, coi ngươi nói một thì không dám kêu hai, mặt ngoài tôn kính
ngươi, nhưng khi có nguy cơ tới, ai lại chân chính chịu hy sinh vì ngươi? Hiện tại ngươi che chở
bọn họ như vậy, căn bản không đáng, ta thật muốn nhìn xem, tương lại có một ngày, khi ngươi bị phản
bội, ngươi sẽ phẫn hận như thế nào!!!"
Thật sự, Trần Triều Phát cũng có quyết định như vậy, hắn không muốn giết An Nhiên, hắn chỉ muốn sau
khi xử lý Vân Đào, sẽ lấy bộ dạng của Vân Đào mà sống, rồi hảo hảo quạt gió thêm củi một chút, thậm
chí trong đầu hắn còn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều ván cờ, thiết kế An Nhiên, đẩy An
Nhiên vào hoàn cảnh bị mọi người phản bội.
Bao gồm cả việc làm Chiến Luyện cùng người phụ nữ nào đó lăn lăn giường, làm đứa
nhỏ của An Nhiên sau khi lớn lên, tự tay thọc đao vào người An Nhiên linh tinh.
Đến lúc đó, Trần Triều Phát, y phải hảo hảo mà nhìn xem An Nhiên, nhìn xem người phụ nữ này,
sẽ có một gương mặt rách nát như thế nào, nhất định sẽ giống như hắn, điên cuồng
muốn giết