Giờ phút này, Lưu Toa Toa đã chuẩn bị tốt việc bị thương tâm, mà quần chúng ăn dưa như An Nhiên
cũng đã làm tốt chuẩn bị chứng kiến Lưu Toa Toa nín giận cầu toàn.
Nhưng Trương Bác Huân lại ôm Đường Ti Lạc đã ngất xỉu, xoay người một lần nữa đi rồi, rốt cuộc hắn
không để cho Lưu Toa Toa cứu Đường Ti Lạc, bởi vì hắn đối với Lưu Toa Toa có tâm, cũng minh bạch
tâm của Lưu Toa Toa, hắn cảm thấy nếu hắn làm điều này với nàng, thì có chút tàn nhẫn.
Hắn thương tiếc nàng!
Ngay lúc Trương Bác Huân xoay người đi kia, Lưu Chi mang theo mấy tiểu tử nhà nàng chạy lên, ôm lấy
Lưu Toa Toa còn đứng trên nền tuyết, một đám người phẫn nộ với Trương Bác Huân, còn sôi nổi khuyên
bảo Lưu Toa Toa, theo họ đi về.
An Nhiên ở nơi xa cũng đi tới gần, nhìn bóng dáng rời đi của Trương Bác Huân cùng Đường Ti Lạc,
nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu Lưu Toa Toa, hận sắt không thành thép nói:
"Ngươi há mồm a, tại sao chuyện này ngươi không nín được a???"
Sau này, ai dám nói bí mật với Lưu Toa Toa nữa? Là An Nhiên nàng sẽ không dám,
miệng Lưu Toa Toa này thật to, tính tình kia thật giống với Đường Ti Lạc, xem ra đời
này của Trương Bác Huân sẽ gắn liền với loại phụ nữ miệng rộng này rồi.
Nói dễ nghe một chút là không có tâm cơ, khó nghe ra là loại ngu ngốc.
Lưu Toa Toa còn tỏ ra ủy
khuất vuốt trán nói với An Nhiên:
"Tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, ta muốn thay nàng ta giấu diếm nhưng nàng ta không hiểu
sao quấn lấy muốn đánh ta, hừ, ngươi nhìn xem đứa nhỏ trong bụng nàng ta là của ai, nói
không chừng thật là của Trần Triều Phát, vậy đến lúc đó càng phiền toái đúng không.
"
Lời này, thật ra là nhắc nhở An Nhiên, nàng trừng mắt nhìn Lưu Toa Toa một cái, rồi giao đãi với
Lưu Chi:
"Đem Toa Toa nhà các ngươi mang về đi, giáo dục giáo dục lại một chút, xem cái miệng rộng thế kia
không khâu nhỏ nó một chút về sau gặp phải rắc rối, ai là người chùi đít cho nàng a!"
Lưu Chi đánh một cái lên lưng Lưu Toa Toa mắng:
"Ngươi quản gì đứa nhỏ kia là của ai, có liên quan gì đến ngươi, dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, họa
đều từ miệng