"Không giao vị trí của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu ra, bọn họ sẽ không để
ngươi chết.
"
Bàn Tử nóng lòng thoát khỏi Ngô Tư Miểu hắn muốn về nhà ngủ a, ở trên giường của hắn bây giờ có một
vị mỹ nữ đang đợi hắn đâu, vì thế hắn lại nói:
"Ngươi chỉ là sẽ sống không bằng chết mà thôi.
"
Vừa dứt những lời này, Ngô Tư Miểu giống như bị ma đuổi vội vàng chạy theo Bàn Tử, ôm chặt lấy thân
mình mập mạp của hắn, hô lớn:
"Không được, ta sinh ra là người của Bách Hoa thành thì chết cũng là quỷ của Bách Hoa thành, các
ngươi đem ta vứt tới nơi chim không đẻ trứng, gà không ị phân này, thì phải phụ trách với ta, ta
chết cũng không đi!"
Bàn Tử mở miệng phì phò phì phò, hắn hô hấp khó khăn vì vậy bẻ tay Ngô Tư Miểu ra hô lên:
"Buông ta ra, buông ta ra, hiện tại Bách Hoa thành quá yếu đuối lại mong manh, đây là thời điểm
ngươi cần phải cống hiến ra ngoài để tranh thủ cơ hội sinh tồn cho mọi người, ngươi nhanh buông ta
ra, ta sắp chết rồi, khó thở mà chết rồi đây!!!"
"Vậy hai chúng ta cùng chết a, dù sao ta mà đi căn cứ Kim Môn thì cũng sống không bằng chết, còn
không bằng hiện giờ tự giải quyết là xong hết mọi chuyện.
"
"Cứu mạng a, giết người rồi, cứu mạng a!!!"
Chân ngắn của Bàn Tử liều mạng chạy về phía trước, Ngô Tư Miêu ở sau ôm chặt lấy Bàn Tử, hắn liều
mạng kéo ra sau, hai người cùng nhau ngã lăn xuống mặt đường lót đá, dưới ánh trăng sáng, ai cũng
không buông tha ai.
An Nhiên cả kinh, chỉ sợ Bàn Tử sẽ bị Ngô Tư Miểu siết đến chết, vội vàng đứng dậy, muốn đi ra cửa,
quát một tiếng với Ngô Tư Miểu, nhưng vừa đi với cửa phòng, Đường Ti Lạc liền gõ vang cửa phòng An
Nhiên.
Đường Ti Lạc đã rất lâu rất lâu, khoảng vài tháng không xuất hiện trước mặt mọi người, Bàn Tử đối
xử với nàng không tồi, không để nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ dựa theo yêu cầu của nàng, dựng cho
nàng một phòng ở bằng đá khá sâu bên trong, thay nàng dựng quanh một tường vây để nàng ở trong đó
dưỡng thai.
Tất cả đồ dùng dành cho thai phụ, từ trước tới giờ cũng chưa từng bạc đãi nàng.
Đường Ti Lạc cứ như vậy yên tĩnh xuống, tuy rằng