Đám người rời đi Bách Hoa thành trước tiên là Lạc Phi Phàm, hắn mở cửa chiếc xe đầu tiên, phía sau
đi theo một đám dị năng giả hệ hỏa, còn có từng cốp xe từng cốp xe tràn đầy tinh hạch vọt vào khu
rừng rậm biến dị.
An Nhiên đã mở một con đường cho bọn hắn lái xe, con đường gần như có thể làm cho chiếc xe việt dã
chạy băng băng trong khu rậm, mà phía sau đoàn xe bọn Lạc Phi Phàm, những dị năng giả hệ hỏa không
thể nhét lên xe.
Bọn họ đã đi giày xong, vác lên vai những bao tinh hạch mà người nhà đã chuẩn bị,
họ chuẩn bị đi bộ tiến vào khu rừng rậm biến dị chạy theo sau xe của Lạc Phi Phàm.
Cánh rừng rậm tối tăm âm trầm dị thường, Lạc Phi Phàm vòng tay lái, nhấn chân ga, bỗng ở phía trước
có một thân ảnh đang độc hành, làm tim hắn cả kinh, vội vàng dẫm chân phanh lại, hắn nghiêng đầu
vươn ra khỏi cửa sổ xe, hô lên với cái thân ảnh gầy yếu tóc dài bay bay ở phía trước:
"Tiểu Bạc Hà, Bạc Hà, ngươi đi làm gì? Lên xe thôi!!!"
Phía trước, một mình hành tẩu kia đúng là Tiểu Bạc Hà bị An Nhiên để lại ở Bách Hoa thành, nàng
dừng bước, giống như u linh, khuôn mặt tái nhợt quay lại, dung mạo thiếu nữ tinh xảo lộ ra một mạt
tử khí, dưới ánh đèn pha sáng như tuyết, thân ảnh cùng y phục toàn màu đen phảng phất như đang bay
kia.
Lạc Phi Phàm thở dài, mở cửa xe, nhảy xuống xe, nhanh chóng tới gần Tiểu Bạc Hà hắn duỗi tay muốn
kéo nàng lên xe, nhưng nàng giống như bị kinh sợ, lùi về sau một bước, trên mặt tràn nhập sát khí
nhìn Lạc Phi Phàm.
"Được rồi, được rồi, ta biết ngươi lợi hãi, lên xe đi, ngươi có phải muốn đi tìm An Nhiên hay
không? Ngươi cứ như vậy một mình đi đến bao giờ a?" Lạc Phi Phàm vẫy vẫy tay với Tiểu Bạc Hà, rồi
đi trước về ghế điều khiển, thấy nàng vẫn đứng ở bên kia không nhúc nhích như cũ, hắn không kiên
nhẫn ấn còi hô lớn:
"Nhanh lên xe đi, chốc lát nữa chỉ sợ không thấy được mặt An Nhiên lần cuối đâu.
"
Những lời này làm nội tâm của Tiểu Bạc Hà khó chịu cực độ, nàng hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Phi
Phàm ở trong xe, giống một con sói mẹ nhỏ sắp thành thục, trừng mắt với một con dê con làm