Triệu Như ở bên cạnh lại cười một tiếng:
"Văn minh ư? Nó đã sớm không còn tồn tại, thế giới bên ngoài Bách Hoa thành đã sa đọa hơn rất nhiều
so với tưởng tượng của chúng ta, mỗi người đều nói Bách Hoa thành là thiên đường, có lẽ gọi là
thiên đường cũng chính là như vậy đi.
"
Sau đó, cả đường đi mọi người đều trầm mặc, khi hừng đông, rốt cuộc xe của Triệu Như cũng đi ra
khỏi cánh rừng rậm, nhưng lại đi vào một cánh rừng khác, còn tốt là, tuy rằng đây chỉ là một phiến
rừng rậm bình thường nhưng chung quy không có tang thi hệ mộc quấy phá, An Nhiên cảm thấy rất an
toàn.
Khi ra khỏi cánh rừng nhỏ này, mọi người gặp một dòng suối nhỏ, nước ở dòng suối nhỏ này đen sì,
hiển nhiên vô pháp dùng để uống, đối diện với dòng suối này chính là một hàng rào tre, dưới tầng lá
cây khô vàng, chôn từng tảng từng tảng thép gai bén nhọn, hai trạm gác bằng gỗ sừng
sững được dựng ở hai góc Nam Bắc của rào tre.
Bên trong rào tre có vài căn phòng bằng gỗ được dựng lên, có mười mấy người đàn ông đang ngồi đánh
bạc ở khu đất trống, từng đống tinh hạch bị vứt lộn xộn trên bàn, trên ghế dựa còn để vài khẩu súng
và những con dao sắc bén.
Mấy người phụ nữ mặc những bộ bikini mát mẻ, du đãng giữa đám đàn ông, bị người này
sờ một chút, bị người kia bóp một phen, tiếng hờn dỗi liên tục được phát ra.
Khi xe Triệu Như còn ở trong rừng, có người trên vọng tháp đã thấy được, khoảng đất trống có
gần 20 người đàn ông kia vẫn không nhanh không chậm đánh bạc, đợi đến khi xe của Triệu Như
tới gần lướt qua dòng suối nhỏ, trực tiếp ngừng lại ở trước hàng rào treo thì đám người kia lúc này
mới buông những lá bài trong tay xuống, cầm lấy súng cùng đao.
Trong đó, có một người đàn ông nhìn qua rất chắc nịch, trên người chỉ khoác hờ một
cái áo, còn không cầm một vũ khí nào cà lơ phất phơ đi tới, đứng ở bên trong rào tre, nhìn chiếc xe
quen thuộc, nhét một miếng cau vào trong miệng đầy răng vàng, hắn giương giọng hỏi:
"Mỹ nữ a, thế nào, lại trở lại a, tới tìm tiểu tình lang của ngươi sao?"
Đám