Tuy rằng thời tiết đã lạnh dần, nhưng hôm nay không quá nắng, trời cũng không có mưa to hay hạ
tuyết gì, bung dù che cái gì a?
Bàn Tử nói: Chắn gió a!
An Nhiên hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Bàn Tử một cái, Trần Triều Cung đã đi tới bên
người nàng, giống như Triệu Như đứng ở bên ngoài rào tre, sắc mắt còn hàm chứa sự chế
nhạo, vui đùa nói với An Nhiên: "Ta đã nghe nói tác dụng của ta rồi, rất nhiều người ở bên ngoài
muốn ăn thịt ta, tìm kiếm sự trường sinh bất lão đi? Về điều này, ta muốn hỏi, tại sao không nói
trước cho ta a?"
"Hừ!"
Triệu Như hừ một cái.
"Trần tiên sinh, đây là tới châm chọc chúng ta hay sao?" "Không ta đây là tới tìm kiếm sự bảo hộ!"
Trần Triều Cung lại cười, lúc này trên mặt hắn mang vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, hắn
nhìn Triệu Như cười lắc đầu:
"Ta nói này Triệu cô nương, ta đã đủ xui xẻo rồi, bị trở thành con tin của Bách Hoa thành các
ngươi, không nói việc bị nhốt ở nơi này, ngươi lại còn có biết bao nhiêu cừu hận với ta để ta biến
thành Đường Tăng phiên bản tận thế chứ, hiện tại ta không dám ra khỏi Bách Hoa thành, ta sợ ta vừa
xuất hiện xe bị người ta ăn tươi nuốt sống.
"
"Ta thấy ngươi ở đây, nổ bỏng ngô đến vui vẻ đi.
"
An Nhiên cũng cười, trong nụ cười kia có một ít bất đắc dĩ, nàng nhìn thái độ này của Trần Triều
Cung có thể khẳng định, ngay chính bản thân Trần
Triều Cung cũng đang ở trạng thái mê man bất định, có thật dị năng của mình có thể ức chế được
virus tận thế hay không.
Một người không biết mình có dị năng hay không, làm sao có thể đi cứu trị những người khác? Hắn
lại không phải bông hoa, tự động phát ra thanh hương a!
An Nhiên lại nhìn thoáng qua bông hoa màu hồng nhạt đang ghé vào đầu tường, rào tre của nhà nàng
tràn ngập những đóa hoa biến dị, đỏ có, trắng có, đỏ trắng đan xen có, nhưng chỉ có 2-3 đóa hoa màu
hồng nhạt này, số lượng làm sao lại ít như vậy chứ?
Mấy người họ đang nói chuyện thì Vân Đào dẫn người phụ trách của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời
Đại vội vàng tới, phía sau người phụ trách của căn cứ Thời Đại còn đi một cô bé với diện