Dù sao, hắn đã bị Bách Hoa thành truyền ra lời đồn như vậy, Trần Triều Cung có giải thích như thế
nào cũng như đang che dấu, vậy hắn giải thích càng nhiều thì ở trong mắt người khác càng làm ra vẻ,
cho nên không cần giải thích, xoay người đi là được rồi.
Quả nhiên, vị lãnh đạo của Tiểu Chu Thành cùng với người phụ trách của căn cứ Thời Đại nhìn thái độ
này của Trần Triều Cung liền có chút lo sợ không yên, tự hỏi đây là yêu cầu quá mức lỗ mãng hay
sao? Hay là cần đưa một chút chỗ tốt mang tính thực chất cho Trần Triều Chung, làm sao hắn mới bằng
lòng dọn đến cứ trú ở cửa Bắc?
Mặc kệ hai người lãnh đạo có nghĩ thế nào, nói tóm lại, bọn họ không còn dám chạy tới quỳ xin trước
mặt Trần Triều Cung nữa.
Nhưng hai người kia đứng ở trước sân nhà An Nhiên, thương lượng làm như thế nào để cầu xin Trần
Triều Cung thì cô bé vẫn luôn đi sau người phụ trách của căn cứ Thời Đại lại giật giật bước chân đi
vào trong sân nhà An Nhiên, đứng trước mặt An Nhiên đang rót trà, vẻ mặt lã chã chực khóc.
An Nhiên buông ấm trà xuống, gạt ra một bông hoa đang lặng lẽ bò lên cái bàn rồi nhìn thoáng cô bé
đang đứng trước mặt, sau đó nhìn thoáng sang Vân Đào với vẻ mặt nghi vấn.
Lúc này Vân Đào mới nói:
"Hôm nay nàng đi theo người phụ trách của căn cứ Thời Đại vào đây.
" Sau đó Vân Đào thấp giọng nhắc
nhở An Nhiên:
"Đây là người mà Hồ Chính khiêng về nhà! " "Nga.
"
Không cần phải nói gì thêm, An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về cô bé gái đang đứng trước mặt nàng
hỏi:
"Hồ Chính đã bị ta giam lại, không khác với ngồi tù là bao, thậm chí còn sống không bằng chết,
ngươi không cần phải khóc nữa.
"
Sắc mặt vàng như nến của cô bé kia lập tức trắng bệnh, nhìn An Nhiên, hoảng loạn lắc
đầu.
"Không, không phải, ta muốn gặp hắn!.
ta! ta muốn gặp hắn.
" Đây là đang ! diễn.
diễn cái
gì a?
Mày An Nhiên nhắn lại nhớ tới lời Hồ Chính nói, cô bé kia là dục cự còn nghênh gì đó, sau đó hỏi:
"Vậy hiện tại ngươi có ý gì? Hắn đều đã bị đưa đi làm kho máu, ngươi vì sao còn muốn gặp hắn? Rốt
cuộc ngươi có