An Nhiên quyết định ra cửa tìm những người kia, vừa đứng dậy thì thấy Triệu Như từ bên ngoài đi vào
sân, vì vậy An Nhiên đứng ở cạnh cửa chờ nàng, còn chưa mở miệng hỏi đã nghe Triệu Như nói với
nàng:
"An Nhiên, ngươi đã nghe chưa? Hôm qua Tiểu Chu thành bị tấn công liều chết.
"
"Cái gì?"
An Nhiên nhíu mày lặp lại một lần:
"Tấn công liều chết?"
Này ! thù hận lớn như thế nào mới dùng tấn công liều chết chứ? "Chết không ít người.
"
Triệu Như gật đầu, biểu tình trên mặt khá nghiêm túc.
"Xe vật tư vào Bách Hoa thành hôm nay đều kéo theo từng xe từng xe thi thể, Lưu Toa Toa bận tối mày
tối mặt, xe vật tư thả thi thể xong lại quay ra kéo tiếp.
"
"Vì cái gì? Bởi vì Trần Triều Cung hay sao?"
An Nhiên nhấc chân đi tới cửa Bắc của Bách Hoa thành, quả nhiên chưa được vài bước, đã nghe thấy
các loại tiếng kêu rên, một xe thi thể kia đã được Lưu Toa Toa cứu về hơn một nửa, có vài cỗ thi
thể bị nổ nát, hoặc đã chết trong thời gian dài, Lưu Toa Toa không có biện pháp.
Lúc này, có người quỳ gối trước mặt Lưu Toa Toa, trong ngực ôm một đứa nhỏ một nửa thi thể không
còn nguyên vẹn, nàng khóc gào kêu Lưu Toa Toa cứu hắn, nghĩ biện pháp cứu hắn.
Mà Lưu Toa Toa thực sự đã bất lực, khuôn mặt nàng tái nhợt, nước mắt đầy mặt, dị năng tiêu hao sạch
sẽ, một tay vừa hấp thu tinh hạch một tay truyền năng lượng vào một cỗ thi thể khác.
An Nhiên nhìn thảm trạng ở phía trước, vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy một xe vật tư khác, lao tới
từ khu rừng rậm biến dị, rất nhiều người ở Bách Hoa thành vây lại, mở cửa xe, bắt đầu khuân vác
những cỗ thi thể trên xe xuống, nhiều thi thể như vậy, có những cỗ bị nổ tung huyết nhục mơ hồ, hơn
nữa phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ.
"Đều là!.
đều là những người tay không tấc sắt.
"
Thủ lĩnh của Tiểu Chu thành, một người đàn ông thon gầy, đầu đầy là máu, máu loãng chảy từ đầu
xuống tai rồi xuống cổ, hắn vọt tới trước mặt An Nhiên.
"Thình thịch" một tiếng quỳ gối trên nền tuyết, đầu cúi gầm xuống nền tuyết.
"Những người kia đều buộc bom trên người, chỉ hướng về nơi