Tiếng nói vừa dứt, Bàn Tử lập tức vỗ tay đầu tiên.
"Không sai, hôm nay bọn họ muốn là Trần Triều Cung, ngày mai ai biết có phải vật tư của Bách Hoa
thành hay không, muốn mang một người, mang đi một hạt gạo của Bách Hoa thành đều phải
khách khách khí khí nói với chúng ta, ai muốn cau mày quắc mắt ở đây, chúng ta cũng nên đáp
trả!!!" "Nói không sai!"
"Thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của Bách Hoa thành!" "Huyết chiến, một tấc đất cũng không cho!!!"
"Tuyệt đối không giao Trần Triều Cung ra, Trần Triều Cung là người của chúng ta!"
Người của Bách Hoa thành đang xem náo nhiệt lập tức giơ nắm tay kêu lên khẩu hiệu, nhiệt huyết a,
đang sôi trào bất tận trong thân thể của họ, mọi người thiếu chút nữa là phất cờ hò reo, mỗi người
hận không thể lập tức cống hiến sinh mạng của bản thân ra, chạy tới những căn cứ của
đối phương, tấn công liều chết.
Có tình cảm quần chúng ủng hộ, toàn bộ Bách Hoa thành bắt đầu bôn tẩu thông báo, muốn đánh giặc,
muốn đánh giặc rồi, An Nhiên thực sự quyết định đánh giặc rồi!
Mọi người bắt đầu lấy ra đồ đặc chủng dành cho tác chiến vốn đè dưới đáy hòm, mặc kệ là nam hay nữ,
là già hay trẻ, chỉ cần đủ 16 tuổi thì hết thảy muốn sáng lên muốn nóng lên, mọi người tụ tập tại
cửa Bắc, làm Vân Đào trở tay không kịp.
Chiến Luyện vẫn luôn đánh lộn ở bên ngoài cửa Bắc, từ trước tới giờ không dám rời cửa Bắc nửa bước,
lúc này vừa nghe An Nhiên hạ lệnh, chủ động nghênh chiến, lập tức giống như chiến thần nhập vào,
hưng phấn bắt đầu tổ chức đội ngũ.
Lạc Phi Phàm ở bên cạnh cũng vội đến chân không chạm đất, trong tay cầm một tập danh sách, theo Bàn
Tử xác nhận nhân lực, điều này thực sự là An Nhiên nói một, toàn bộ người ở Bách Hoa thành chạy tới
gãy chân a, Lạc
Phi Phàm gân cổ lên, ở dòng người mặc đồ đặc chủng dành cho tác chiến qua lại như thoi đưa, giương
giọng hô to:
"Dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc, dưới 16 tuổi, trên 65 tuổi, hết thảy trở về cho lão tử, trở
về!!!!"
"Phanh"
Tiếng pháo vang lên, nơi xa, ở nơi đường chân trời, một đám máy bay đang bay tới, không rõ là căn
cứ nào, phòng một quả ngư lôi