"Thuận theo thời đại chính là lời khuyên cuối cùng của ta đối với Tiểu Chu thành các ngươi.
"
An Nhiên trước khi đi không để cho vị lãnh đạo Tiểu Chu thành kia nói nhiều nữa,
nàng đi ra khỏi đây phía sau nàng Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa và Bàn Tử ở sau cùng, những người giống
như dân chạy nạn đang vây quanh liền tự động tách ra một con đường để An Nhiên đi về phía khu rừng
rậm biến dị.
Lúc này An Nhiên đã hạ một quyết tâm rất lớn, mặc kệ nhóm lãnh đạo chạy phía sau mông nàng có cầu
xin thế nào, nàng đều không dao động.
Nhưng ở Tiểu Chu thành trong thời gian dài, trở lại Bách Hoa thành, An Nhiên đột nhiên nhíu
mày, đứng ở một con đường nhỏ, cúi đầu nhìn hai bên, những bông hoa vẫn sinh trưởng mạnh
mẽ.
Trong những bông hoa đỏ đỏ trắng trắng kia, khoảng cách rất dài mới có thể phát hiện một đóa hoa
màu hồng phấn nhỏ nhỏ, toàn bộ Bách Hoa thành đều bị cây cối che trời che lại, đèn đường giống như
những ngôi sao léo sáng léo sáng, những đóa hoa dưới không khi rét lạnh kia sôi nổi ngả về phía An
Nhiên.
"Làm sao vậy, An Nhiên, tại sao đột nhiên dừng lại?"
Bàn Tử ở phía sau, tò mò khom lưng đứng ở phía sau An Nhiên, trộm nhìn thoáng nàng.
An Nhiên lại hít hít mũi hỏi:
"Bàn Tử, ngươi có cảm thấy Bách Hoa thành thật sự là quá thơm hay không?"
"Có sao?"
Bàn Tử cũng hít hít cái mũi:
"Không phải vẫn luôn thơm như vậy sao? Bởi vì chúng ta mới từ bên ngoài trở về, cho nên sẽ cảm thấy
Bách Hoa thành rất thơm, trên thực tế nó vẫn luôn thơm như vậy.
"
Nghe Bàn Tử nói như vậy, An Nhiên gật gật đầu, tìm được lời giải thích hợp lý, bước chân tiến về
phía trước, trực tiếp đi về nhà.
Tới buổi chiều, căn cứ Thời Đại phái một đội tới Tiểu Chu thành, đem Ngô Thắng gì đó, kéo tới bên
cạnh rừng rậm biến dị, bắt được một cây mây biến dị, dùng nó bó buộc Ngô Thắng một cách dã
man, sau đó ném vào bên trong rừng rậm biến dị.
An Nhiên đã công đạo, người có thể không giết thì không giết, kho máu của nàng cần rất nhiều rất
nhiều người.
Như thế, dùng Ngô Thắng khai đao làm toàn bộ Tiểu Chu thành nguyên bản trị an xã