Bên người Tần Lão tướng quân là người lãnh đạo của phòng thí nghiệm này, thấy vậy,
hắn hơi cúi người xuống, đưa cho ông một tờ khăn giấy, khuyên nhủ:
"Tướng quân, nếu không, ngài đừng nhìn nữa, đi về trước đi, chuyện kháng thể virus tận thế không
phải chuyện nhỏ, Trần tiên sinh cần phải trải qua kiếp nạn này.
"
"Ta tùy ý các ngươi làm như thế nào, đứng đánh mất mạng hắn là được.
" Trần lão tướng quân ngồi trên
xe lăn, nhắm mắt lại, đôi tay gắt gao nắm lấy tay vịn của xe lăn.
"Các ngươi cần phải thừa dịp hắn còn chịu được, đưa hắn trở về Bách Hoa thành, hoặc là bắt người
nào đó của Bách Hoa thành thay thế hắn đều được, nhất định phải lưu giữ được mệnh của hắn, lưu giữ
được mệnh!"
Nói lời cuối cùng, Trần lão tướng quân cơ hồ gào rống với người lãnh đạo của phòng thí nghiệm, hiện
giờ ông cũng chỉ còn lại hai đứa con trai này, nếu Trần Triều Cung mất đi, ông chỉ còn lại một Trần
Triều Hỉ không thân thuộc với mình, đây là điều không yên lúc tuổi già của ông.
Lúc này ông có chút hối hận, lúc trước tâm tâm niệm niệm bức Trần Triều Hỉ đón Trần Triều Cung từ
Bách Hoa thành về, nguyên tưởng rằng điều đó làm Trần Triều Cung, làm Trần gia, làm căn cứ
Kim Môn ở vào kết cục thắng lợi, ai biết, điều này lại hại Trần Triều Cung a.
Theo như lời đồn đãi không đáng tin cậy, người sinh sống một thời gian ở rừng rậm biến dị bên cạnh
Bách Hoa, đều không cảm nhiễm virus tận thế, đó là bởi vì những đóa hoa hồng nhạt của An Nhiên ăn
mòn kháng thể của bản thân trong cơ thể, và thay thế nó, làm con người khi đối mặt với virus tận
thế sẽ không bị biến đổi thành tang thi.
Nhưng một khi rời khỏi phạm vi của rừng rậm biến dị, nhân loại sẽ bị virus kia một kích đánh sụp,
Trần Triều Cung chính là một ví dụ chứng minh tốt nhất.
Nếu đúng như vậy, Trần lão tướng quân còn không bằng để Trần Triều Cung ở Bách Hoa
thành, cho dù không thấy nhưng ông biết hắn vẫn sống tốt là được.
A Miểu lấy xong kháng thể, đi ra, nói chuyện với người lãnh đạo một chút, lúc sau hắn đi tới trước
mặt Trần lão tướng quân đang vô cùng hối hận đến đấm ngực dậm chân, hắn khom lưng, ôn nhu nói với
Trần lão tướng quân: "Tướng quân, ngài cũng đừng nhìn,