Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, trong nháy mắt, Oa Oa cũng hơn hai tuổi rồi, không biết những
đứa trẻ ở mạt thế này có phát dục cùng thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ trước mạt thế hay
không, hiện giờ Oa Oa đã như đùa nghịch bay lên, trong chốc lát không thấy bóng dáng có thể
đã leo lên nóc nhà lật ngói rồi, khiến cho An Nhiên hận không thể trói nàng lại mới có thể để nàng
ngừng nghỉ một chút.
Không, phỏng chừng đều không thể trói được ác bá kia.
Đầu xuân, một nhà nông trồng ngô bị Oa Oa tai họa mang theo một nhà già trẻ gái trai đến cáo trạng
với An Nhiên, cả nhà bọn họ từ già đến trẻ đều là người của thôn Thiết Ti đi theo Bàn Tử một đường
tới đây, người nhỏ nhất trong gia đình được sinh ra khi Bách hoa thành vừa mới thành lập.
Một nhà, cứ như vậy đứng trong sân nhà An Nhiên, khóc lóc cáo trạng.
"Mắt thấy ngày hôm qua
ngô vừa được giục sinh, hôm nay có thể thu hoạch, Mao Mao nhà chúng ta mấy hôm nay
không chịu uống sữa, liền muốn lấy ít ngô bán đổi chút tinh hạch, mua chút cháo bột cho Mao
Mao ăn, nhưng Oa Oa lại tới ruộng ngô nhà chúng ta, bẻ mất một nửa ruộng ngô rồi.
"
"Người trồng ngô trong Bách Hoa thành không chỉ có một nhà chúng ta a a a, vì sao Oa Oa lại vẫn
luôn không tha ruộng ngô nhà chúng ta a? Ba ngày hai bữa tới bẻ ngô nhà ta, lần trước, nàng thấy ba
ba của Mao Mao làm một con ngựa gỗ, nàng muốn, ba của Mao Mao không cho, vì thế tâm sinh bất mãn,
nhằm vào ruộng ngô nhà ta phải không a a a.
"
Theo lời lên án của chủ ruộng ngô, ba Mao Mao đáng thương hề hề đưa một con ngựa gỗ mới tinh đặt
vào trong sân, rồi xoa xoa tay, làm vẻ mặt cầu buông tha, nói với An Nhiên đang âm trầm:
"An Nhiên, đây là con ngựa gỗ nhỏ ta mới làm, đưa cho Oa Oa chơi a, ngài có thể thay chúng ta trò
chuyện với Oa Oa được không? Từ đầu xuân tới giờ, chúng ta chưa thu được một viên tinh hạch nào
đâu, ai iu.
"
Lời còn chưa nói dứt, ở chiếc cây biến dị lớn thật lớn trên nóc