Có thể đối phó với Hồ Chính nhưng hiển nhiên, không thể lừa gạt được Lưu Tiểu Quyết, trong mắt hắn
hiện lên một mạt trầm trọng cùng với nhẹ nhàng, hai thái cực cùng tồn tại song song phức tạp, hắn
mím môi không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu đồng ý với sự an bài của An Nhiên.
"Tuy rằng trong chuyện này ngươi giúp chúng ta một đại ân, nhưng hôm nay ta tới đây, muốn hỏi một
chút, Tiểu Quyết a, ngươi có quan hệ gì với đám người bắt cóc Bàn Tử? Lúc ấy ngươi nói, ngươi cũng
tham dự bắt cóc hắn.
"
An Nhiên nói ra lời này, trên mặt vẫn là ý cười doanh doanh, làm nàng thoạt nhìn có một mạt ôn nhu
thiện giải nhân ý, nhưng trong mắt mang theo tia tìm tòi quan sát.
"Bọn họ thuê ta, muốn ta hỗ trợ bắt cóc một người, ta đồng ý.
"
Lưu Tiểu Quyết rũ mắt, khi nói chuyện vẫn đứng như cũ, dùng thái độ không kiêu ngạo
không siểm nịnh không chân thành cũng chẳng gian trá.
Giọng nói đều đều nói ra, Hồ Chính ở một bên
vừa nghe vừa lý giải nói: "Có phải sau khi ngươi bắt cóc Bàn Tử, tới gần Bách Hoa thành phát hiện
hiện thành chủ là An Nhiên, mà chồng nàng chính là Chiến Luyện chiến hữu của ngươi cho nên ngươi
quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, trái lại giúp ta cứu Bàn Tử hay không?"
Những tình tiết của câu chuyện xưa bị Hồ Chính đầu óc đơn giản này nói ra hết, Lưu Tiểu Quyết cũng
không có gì để nói, hắn trầm mặc làm Hồ Chính cao hứng đi tới, vỗ vỗ bả vai Lưu Tiểu Quyết như
người anh em tốt, cười to nói:
"Ta đoán đúng rồi đi? Ngươi làm đúng đó Tiểu Quyết! Ngươi đã cứu mạng của ta, từ nay về sau ngươi
cũng là huynh đệ của ta, về sau vì nhau lên núi đao xuống biển lửa, thật tốt a.
"
Hắn bắt đầu gọi Lưu Tiểu Quyết là Tiểu Quyết, cười ha ha có ý kết nghĩa đồng sinh cộng tử chi giao,
nghe vậy biểu tình Lưu Tiểu Quyết sửng sốt có chút ngoài ý muốn vì Hồ Chính ngay thẳng hào sảng như
vậy.
Ngu ngốc! Trong lòng An Nhiên mắng Hồ Chính một câu, tên kia đầu óc đơn giản vừa viết chuyện xưa
vừa tự làm sáng tỏ tình huống, tuy rằng có thể đoán được diễn biến tiếp theo như thế nào nhưng luôn
có một cỗ quỷ dị bao quanh.
Mà