Như vậy về quan hệ của Lưu Tiểu Quyết cùng đám người tóc đỏ kia Bàn Tử không thể cung cấp được
thông tin nào có giá trị cả, nhưng Bàn Tử biểu đạt sự cảm ơn của mình đối với ân nhân cứu mạng Lưu
Tiểu Quyết bằng cách phái người tặng rất nhiều rau dưa trái cây qua.
Đáng ra ân nhân cứu mạng phải đích thân đi cảm tạ nhưng Bàn Tử bị lăn lộn một hồi như vậy, dọa sợ,
đánh chết hắn cũng không chịu bước ra khỏi Bách Hoa thành một bước, vì vậy chỉ có thể viết phong
thư cảm tạ Lưu Tiểu Quyết nói chờ hắn vào Bách hoa thành sẽ tự mình tới cửa cảm tạ.
Nhưng Hồ Chính lại không suy nghĩ nhiều, suốt này, không có việc gì sẽ tới báo danh với Lưu Tiểu
Quyết, nghiễm nhiên coi Lưu Tiểu Quyết thành sinh tử chi giao, sự chân thành của hắn không thể giả
bộ.
Vốn Hồ Chính cũng không có nhiều tâm tư như những người khác, Bàn Tử cũng muốn nói với Hồ
Chính vài câu, Lưu Tiểu Quyết kia tựa hồ cũng không đơn giản nhưng mỗi lần thấy bộ dạng
nguyện ý vì Lưu Tiểu Quyết mà máu chảy đầu rơi của Hồ Chính, Bàn Tử chỉ có thể than thở không nói
gì thêm.
Qua 2-3 ngày, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm thu được tin tức mà An Nhiên đưa tới, Chiến Luyện vội
vàng chạy về Bách Hoa thành.
Mấy ngày nay, vài trận mưa xuân lất phất rơi, chim chóc biến dị không tới, trong cơn mưa máy bay
không người lái cũng không dễ dàng hoạt động, cho nên chiến sự đang tạm dừng.
Bởi vì cơn mưa xuân dễ chịu làm đám cây cối ở phiến đất trống gần Đại phú hào kia sinh trưởng vô
cùng tươi tốt, đám người ở đó vừa phải đối phó với những người đột nhiên tập kích trong rừng, vừa
phải chặt cây đốt củi nên tạm thời không rảnh để oanh tạc Đại phú hào.
Chiến Luyện trở về nhà mình, gặp An Nhiên, ăn bữa cơm với vợ con mình, trong bữa cơm An Nhiên
nói chuyện về Lưu Tiểu Quyết, hắn cau mày, không nói gì.
An Nhiên biết trong lòng hắn hiểu rõ, sẽ không xử trí theo cảm tính, vì vậy nàng