Tĩnh Huyên đá đá chân vào một cái ghế của một vị lão gia gia, vị lão gia gia này đã 80 tuổi, đột
nhiên đứng dậy, chân tay run rẩy cộng thêm với tiếng hô rất khoa trương:
"Có nha, làm sao lại không có! Một con! lớn như vầy a.
"
Ông miêu tả hình dạng, rồi cảm thấy tựa hồ không đủ dọa người, lại miêu tả lại:
"Một con chuột to!.
to như vậy a, vừa rồi chạy dưới chân ta, làm ta sợ muốn
chết!"
Mấy vị lão nhân gia đây bình thường nhảy múa ba ngày ba đêm ở quảng trường đều không cảm thấy mệt
giờ cả đám giống như thủy tinh dễ vỡ, run run rẩy rẩy trên mặt tràn ngập yếu đuối xin Lưu Tiểu
Quyết giúp đỡ, bọn họ hy vọng hắn có thể trợ giúp một tay.
Nhìn những khuôn mặt già nua, cơ tim Lưu Tiểu Quyết thiếu chút tắc nghẽn, nhưng hắn
thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt những người già cả này, chỉ có thể cau mày, nghiêm túc cẩn thận đi
vào phòng ở nhà Tĩnh Huyền, từng tấc từng tấc tận tâm tận lực tìm kiếm tung tích con chuột kia.
Tĩnh Huyên đứng bên ngoài, nhìn qua cánh cửa kính trong suốt, nàng nở nụ cười giảo hoạt, rồi xoay
người cùng với mấy lão nhân gia đánh bài.
Trên sườn núi cao cao phía sau nhà Tĩnh Huyên, An Nhiên giơ một cái ống nhòm lên, nhìn tình hình
trong nhà Tĩnh Huyên, phía sau nàng Chiến Luyện đang ôm Oa Oa tìm những nhánh cây khô khốc, hôm nay
nhà bọn họ chuẩn bị thể nghiệm cuộc sống dã ngoại, nấu cơm sinh hoạt trong phiến rừng này a.
Chốc lát sau, Chiến Luyện dạy Oa Oa làm sao để có thể đánh đá lửa, rồi thả vài cục đá trước mặt
Oa Oa cho nàng chơi, còn mình thì đi tới gần An
Nhiên, khom lưng một cái, ôm An Nhiên lên đặt lên đầu xe có mái che, hai tay hắn chống ở hai bên
sườn nàng, vây An Nhiên trong thiên địa của hắn, nhìn xuống nàng, hỏi:
"Không phải chính mình có thể nhìn được sao? Còn cần mượn ống nhòm làm gì?"
"Trong phòng không có thực vật a, bên trong có gì xảy ra ta không nhìn thấy.
"
An Nhiên cười hì hì, trả ống nhòm cho Chiến Luyện rồi duỗi tay kéo lấy cổ Chiến Luyện xuống hỏi:
"Ngươi nói đi,